Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 349. Đi nhầm phòng học 3

Các bạn học lớp năm có chút không tin được, phải biết, năm nay Giang Miên Miên mới chín tuổi, bọn họ đã mười hai mười ba mười bốn tuổi rồi.
Chương trình học của lớp năm, dù giáo viên có giảng mấy lần, bọn họ cũng không hiểu một ít chỗ, cô lại có thể tự học xong.
Trí thông minh này cũng quá khoa trương đi!
Giờ nghỉ nghỉ chỉ có mười phút, bọn họ không nói được mấy câu, lại bắt đầu thi môn tiếp theo.
Môn thi này là toán học, tốc độ giải bài của Giang Miên Miên còn nhanh hơn, những học sinh khác còn chưa lật đến mặt sau, Giang Miên Miên đã làm xong hết rồi.
Sau khi kiểm tra không có vấn đề gì, cô giơ tay lên.
"Bạn học Giang Miên Miên, sao vậy? Là bài thi có vấn đề gì sao?" Giáo viên giám thị hỏi.
“Không phải thưa cô, em làm xong rồi, muốn nộp bài." Giang Miên Miên nhẹ giọng nói.
Cô giám thị cũng kinh ngạc một chút nhưng nhanh chóng gật đầu tỏ ý Giang Miên Miên nộp bài thi lên, cô giám thi kiểm tra một lần, thấy tất cả đề đều đã trả lời hết thì để cho cô ra ngoài.
Dưới ánh mắt vừa khiếp sợ vừa bội phục của mọi người, Giang Miên Miên ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra khỏi phòng học.
Hì hì, cảm giác được mọi người nhìn chăm chú xem là học bá thật thoải mái.
Giang Miên Miên mang theo tâm trạng vui vẻ đi ra khỏi phòng học, nhưng ở phòng học bên cạnh thầy giám thị Mạnh Vệ Đông lại có tâm trạng không tốt.
Bởi vì thầy ấy phát hiện lần này trấn trên ra bài thì có độ khó lớn hơn năm trước, hơn nữa đề cuối cùng còn tăng một một đề mà học sinh lớp sáu mới có thể làm được.
Giang Miên Miên dù có thông minh đi nữa, nhưng cô cũng chỉ mới học xong chương trình lớp năm thôi.
Loại bài toán lớp sáu này, cô khẳng định không làm được, nhưng đám học sinh trấn trên lại không chắc.
Mặc dù thầy ấy cảm thấy bạn họ Giang Miên Miên có năng lực học tập mạnh hơn phần lớn những học sinh trong trấn.
Nhưng thầy ấy cũng phải thừa nhận, trình độ giáo dục trong trấn mạnh hơn một ít so với công xã của bọn họ, cung cấp tài liệu dạy kèm cho học sinh ưu tú cũng nhiều hơn.
Nhận biết này, làm cho tâm trạng Mạnh Vệ Đông vô cùng không tốt,
Giang Miên Miên chậm rãi đi ra ngoài, nghĩ mình nộp bài trước một giờ, không cần chờ mẹ đến đón, tự cô về cũng có thể.
Kết quả vừa đi ra khỏi cổng trường đã thấy mẹ cô đang ngồi dưới bóng cây uống nước ngọt, vì vậy vội vàng chạy đến: "Mẹ, còn cũng muốn uống nước ngọt!"
Tô Uyển Ngọc cầm ra một chai nước ngọt ở sau lưng đưa cho con gái: "Này, còn lạnh đó."
"Mẹ, cảm ơn mẹ, mẹ thật tốt."
Giang Miên Miên vui vẻ nhận chai nước ngọt còn lạnh, mở nắp ra uống ừng ực.
Tô Uyển Ngọc nhìn con gái uống nhanh như vậy, sờ lên cái bụng có chút đói của mình, làm bộ dạng khuyên nhủ: "Con gái, uống chậm một chút, uống quá nhanh, bụng sẽ bị trướng, rất khó chịu."
Sau khi chờ cô uống xong hai ngụm, lại lấy ra một cái bọc nhỏ đựng kẹo sơn trà, hai mẹ con vừa ăn vừa nói chuyện: "Miên Miên, sao con ra ngoài sớm vậy? Thi như thế nào? Đề khó không?"
Giọng nói và vẻ mặt của Tô Uyển Ngọc cũng không quá mong đợi hoặc căng thẳng.
Mặc dù bà cũng hy vọng con gái có thể thi được thành tích tốt, nhưng nếu thật sự thi không tốt cũng không sao, chỉ cần con gái có thể chịu đựng được thất bại này là được.
"Đề không khó, còn làm nhanh, cho nên nộp bài ra ngoài trước.”
Giang Miên Miên nhai kẹo sơn trà trong miệng, rất tự tin nói: "Con cảm thấy lần này cũng có thể lấy được một trăm điểm."
Theo kiến thức nắm giữ ngày càng nhiều cùng mỗi lần thi được thành tích xuất sắc nhất, cùng với sự khẳng định và tán dương của người bên cạnh, cha mẹ, bạn học, Giam Miên Miên sớm đã không phải là học tra không tự tin về học tập nữa.
“Chao ôi, còn thật sự tự tin nha."
Tô Uyển Ngọc nhướng mày: “Vậy lát nữa, mẹ mua một ít tôm lớn, về nhà làm món tôm xào cay mà con thích nhất."
Bạn cần đăng nhập để bình luận