Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 362. Gửi bản thảo được thông qua 2

Ngay khi hai bên đang khiêm tốn qua lại thì điện thoại trong văn phòng vang lên.
Hiệu trưởng cười áy náy với mấy người họ: “Tôi nghe điện thoại trước.”
“Xin chào, đúng, tôi là hiệu trưởng trường tiểu học Công xã. Cục giáo dục? Vâng, vâng, tốt quá, cảm ơn lãnh đạo đã tín nhiệm chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ không phụ kỳ vọng đâu, ngài cứ yên tâm đi, ôi ôi, được, cảm ơn lãnh đạo.”
Hiệu trưởng nghe điện thoại, vừa mới nói được mấy câu vẻ mặt liền hiện ra nụ cười vừa mừng vừa sợ.
Lúc sau càng lúc càng vui mừng, nụ cười trên mặt kia chưa tắt đi chút nào.
“Ôi, ôi, được, được. cảm ơn, cảm ơn.” Nói một hồi, cuối cùng hiệu trưởng cũng bỏ điện thoại xuống.
Ông ta đứng thẳng người, hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn Giang Miên Miên lại càng thêm từ ái.
“Bạn học Giang Miên Miên à, em thật đúng là vật may mắn nhỏ của trường học chúng ta mà." Hiệu trưởng không đầu không đuôi mà khen một câu.
“Dạ?” Giang Miên Miên mờ mịt nhìn ông ta, không biết tại sao vô duyên vô cớ ông ta lại khen cô.
Thấy vậy hiệu trưởng liền cười giải thích: “Cuộc gọi mới vừa rồi là của lãnh đạo cục giáo dục huyện chúng ta, biết được bài văn của bạn học Giang Miên Miên sẽ được đăng trên bài báo của huyện thành và đạt được thành tích tốt nhất của trấn trên nên đã cố ý gọi điện tới khen ngợi trường học của chúng ta.”
“Còn nói học kỳ sau sẽ tăng thêm quỹ giáo dục cho trường chúng ta, Giang Miên Miên, trường của chúng ta đều hưởng ké ánh sáng của em đó, em nói xem em có phải là vật may mắn nhỏ của trường mình không chứ?”
Mấy năm nay năm nào hiệu trưởng cũng xin cục giáo dục quỹ giáo dục cả, nhưng mà không chắc chắn là nào cũng có thể được phê duyệt cả.
Lần này vậy mà lại chủ động gọi điện nhắc tới chuyện này, đã nói lên những người lãnh đạo của cục giáo dục cảm thấy trường học của bọn họ dạy tốt nha!
Hơn nữa đợi đến khi bài văn của Giang Miên Miên được đăng lên báo, danh tiếng trường tiểu học Công xã của bọn họ nhất định sẽ lớn hơn.
Giang Miên Miên không ngờ tới một bài văn của cô sẽ dẫn tới nhiều hiệu ứng dây chuyền như vậy, nhưng mà cô cũng mừng thay cho trường học.
Tô Uyển Ngọc cười yếu ớt mà tâng bốc một phen: “Hiệu trưởng, ngài quá khen rồi, cục giáo dục chịu tăng quỹ giáo dục, chắc chắn cũng là công nhận cách dạy học của ngài và tài năng của các giáo viên nhà trường.”
Quả nhiên, hiệu trưởng nghe lời này của bà, nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ: “Bạn học Giang Miên Miên, lần thi này thành tích của em tốt như vậy, nó sẽ là tấm gương sáng rất lớn cho lần thu nhận học sinh học kỳ kế tiếp của trường chúng ta, chờ mấy ngày nữa thầy lại qua bàn một chút với bên công xã, mở một buổi đại học khen ngợi cho em.”
“Cảm ơn hiệu trưởng.”
Sau khi hai mẹ con rời khỏi trường học, Tô Uyển Ngọc kéo tay con gái chạy thẳng tới xưởng vận chuyển: “Đi thôi, mẹ con mình đi nói tin tốt này cho cha con!”
Sau khi Giang Trường Hải biết tin cũng vui mừng hớn hở, buổi trưa người một nhà đi ngay đến tiệm cơm Quốc Doanh ăn một bữa tiệc lớn.
Buổi chiều khi Giang Trường Hải đi làm cũng có động lực hơn.
Nhưng mà chờ đến buổi tối đi ngủ, hiếm khi hai vợ chồng lại mất ngủ.
Trước kia hai người bọn họ chính là vừa đặt đầu lên gối đã ngủ, nhưng mà tối hôm nay dù lăn qua lăn lại cũng không thấy buồn ngủ chút nào.
Không có cách nào, kích động quá.
“Anh Hải à, em thật sự không ngờ Giang Miên Miên sẽ có tiền đồ đến vậy, em cảm thấy tất cả những thứ này cứ như một giấc mơ vậy anh.” Giọng Tô Uyển Ngọc có chút hốt hoảng.
Giang Trường Hải cũng có hơi cảm khái nói: “Đúng vậy, ban đầu khi anh cho Miên Miên đi học, cũng chỉ là vì không muốn cho con bé phải ra đồng làm việc, không ngờ tới con bé lại cho anh một cái bất ngờ vui vẻ lớn đến vậy.”
“Thật ra thì em không có mong đợi lớn như vậy với Miên Miên, em chỉ mong con bé có thể bình an lớn lên, sau này vui vẻ, hạnh phúc, có thể ăn no mặc ấm là được rồi.” Tô Uyển Ngọc nắm lấy bàn tay Giang Trường Hải, nhẹ giọng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận