Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 403. Cậu không được

Ánh mắt khó lường của Úc Thừa nhìn Vương Lợi một cái, không cự tuyệt.
Đổi người ra sân, thế công của Úc Thừa còn mạnh mẽ hên lúc nãy, Vương Lợi còn nhanh thua trận hơn cả Giang Miên Miên.
Giang Miên Miên ôm cánh tay, nhìn Vương Lợi, cong cái miệng nhỏ nhắn đầy đặn, nhìn có chút cười trên nỗi đau của người khác: "Vương Lợi, cậu cũng không được nha, thua còn nhanh hơn tôi nữa, cậu học cờ vây này với ai vậy?"
Giang Miên Miên trả từng lời giễu cợt mới vừa rồi của cậu ta nói cho cậu ta, lời người ta nói đều là sự thật, Vương Lợi muốn phản bác cũng không có cách nào phản bác.
"Tôi không phục, chúng ta lại đánh một ván." Vương Lợi mãnh liệt yêu cầu.
Úc Thừa không lên tiếng, chỉ chậm rãi nhặt cờ của mình.
Ván thứ hai, Vương Lợi lại bị Úc Thừa tàn sát mà không có chút máu nào, cậu ta lại yêu cầu đánh thêm, nhưng lần nào cũng lại bị ngược thảm, cuối cùng sắc mặt cậu ta xanh mét, nhìn Giang Miên Miên ríu rít khen kỳ diệu.
Nhìn hai người này đối chiến nhiều ván như vậy, lúc này Giang Miên Miên mới biết, lúc nãy cô và Úc Thừa đánh cờ, anh đã nhường mình bao nhiêu nước cờ.
Nhưng Giang Miên Miên không biết là, sở dĩ Úc Thừa lại ngược thảm Vương Lợi như vậy, hoàn toàn là vì muốn làm chỗ dựa cho cô.
Ai bảo lúc mới bắt đầu Vương Lợi đã miệng tiện, nói Giang Miên Miên đánh cờ dở, cậu là người rất bao che, nếu không cũng sẽ không lãng phí thời gian, chơi với con nít.
Vương Lợi bị hành hạ nhiều ván như vậy, mỗi lần không có đường đi, đều vội đến mức vò đầu bứt tai, nhưng lại không chịu nhận thua, còn càng thua càng hăng.
Lại kết thúc một ván cờ, Úc Thừa nhặt cờ bỏ vào hộp, thản nhiên nói: "Cậu chơi quá gà, không chơi nữa."
"Đừng, lại chơi một ván đi, tôi biết nước cờ lúc này nên đi như thế nào rồi." Vương Lợi thương lượng.
"Không chơi." Thái độ của Úc Thừa rất kiên quyết.
"Đại ca, Úc đại ca, em kêu anh bằng đại ca cũng không được sao?"
Vì có thể để Úc Thừa tiếp tục đánh cờ với mình, cậu ta cũng dám kêu đại ca phải biết ở bên ngoài, cho tới bây giờ chỉ có người khác gọi cậu ta là đại ca, lúc nào cậu ta lại cầu xin người khác như vậy.
"Không đánh." Úc Thừa không bị dao động.
Vương Lợi chớp mắt một cái, cậu ta lấy truyện tranh của mình ra, quơ trước mặt Úc Thừa: "Úc đại ca, em dùng truyện tranh mình thích nhất trao đổi với anh, nếu như anh lại đánh với em thêm một ván, không ba ván, anh đánh với em thêm ba ván cờ, truyện tranh này của em sẽ cho anh mượn đọc.”
Giang Miên Miên nhìn Vương Lợi ôm truyện tranh, trên mặt đều là vẻ quyến luyến, không nhịn được bật cười, thật là trẻ con.
Úc Thừa hơi liếc nhìn một cái, nhàn nhạt nói: "Loại truyện tranh này, trong nhà tôi có một tủ."
"Một, một tủ? Vậy phải bao nhiêu quyển chứ?" Nhất thời Vương Lợi hâm mộ nhìn Úc Thừa.
Giang Miên Miên nghe vậy cũng hâm mộ, ai, nghĩ đến đời trước, cô cũng là một tiểu phú bà muốn mua gì là mua cái đó, thôi bỏ đi, anh hùng không nên nhắc lại sự dũng cảm năm đó, đời này cô cố gắng một chút, hy vọng có thể trước khi trưởng thành, khôi phục lại mức sống đời trước của mình.
Úc Thừa chú ý đến vẻ mặt của Giang Miên Miên, cười hỏi: “Sao vậy? Cừu Non, em cũng thích xem truyện tranh?"
Giang Miên Miên lắc đầu liên tục: "Không, anh Úc, em không thích."
Truyện tranh là để cho trẻ con xem, cô chỉ thích xem ngôn tình, đáng tiếc cái thời đại bây giờ, ngôn tình còn chưa phổ biến, nhưng dù phổ biến rồi, sợ rằng mẹ cũng sẽ không cho cô đọc.
Mặc dù Vương Lợi bị lời của Úc Thừa đè ép xuống, nhưng rất nhanh cậu ta đã kịp phản ứng lại, cậu ta ưỡn thẳng sống lưng, đắc ý nói: "Úc đại ca, em còn có Đại hiệp túy quyền: Tô Khất Nhi, Hoắc Nguyên Giáp, Hầu Vương, anh còn chưa xem mấy quyển này đúng không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận