Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 399. Nước ngọt vị cam

Ngược lại, khi cậu nằm trên chiếc chiếu trơn nhẵn, không bao lâu đã ngủ mất rồi, cảm giác như cậu đã ngủ một giấc thật say, thật ngon.
Cậu đã ngồi xe lửa mấy ngày liền, cơ thể rất là mệt mỏi, cậu ngủ một giấc, khi cậu mở mắt đã là sáng hôm sau.
Nhìn đồng hồ đeo tay, cậu phát hiện cậu ngủ nhiều hơn bình thường một tiếng.
Sau khi vào nhà tắm rửa mặt, cậu đi ra ngoài thì nhìn thấy Tô Uyển Ngọc đang xách giỏ thức ăn, chuẩn bị ra khỏi nhà.
Tô Uyển Ngọc thấy cậu dậy rồi, liền cười dịu dàng nói: “Úc Thừa, sao cháu thức sớm vậy, ngồi xe lửa mấy ngày mệt lắm đúng không? Quay về ngủ thêm chút nữa đi, Miên Miên còn chưa có dạy đâu, cháu không cần phải ngại.”
“Không cần đâu ạ, dì Uyển, con tỉnh ngủ rồi ạ.”
Có thể là do mới rời giường nên giọng của Úc Thừa có hơi khàn khàn.
Tô Uyển Ngọc gật đầu một cái, nói: “Được, trong nồi có trứng gà, trong tủ bát có sữa mạch nha, cháu muốn ăn cái gì thì tự lấy đi, cứ xem như nhà của mình.”
“Dạ, nhưng mà con chưa có đói. Dì Uyển, dì muốn đi mua đồ ăn ạ?” Úc Thừa thấy Tô Uyển Ngọc xách giỏ thức ăn nên hỏi.
Tô Uyển Ngọc: “Đúng vậy, hôm qua dì có nghe hợp tác xã cung tiêu bảo hôm nay có bán tôm sông, dì sợ đi trễ sẽ bị bán hết sạch, lúc này mới cố ý dậy sớm, muốn đi mua một ít tôm sông tươi, lớn.”
“Dì Uyển, cháu đi với dì mua thức ăn.” Úc Thừa vừa nói liền đi tới bên người Tô Uyển Ngọc, rất tự nhiên mà nhận lấy giỏ đồ ăn trong tay bà.
“Được nha, đúng lúc dì dẫn cháu đi làm quen đường xung quanh, sau này con có ra ngoài cũng tiện.” Tô Uyển Ngọc không có khách sáo với Úc Thừa, đối đãi với cậu như với con cháu của mình vậy.
Hai người vừa nói vừa cười đi ra khỏi cửa, đến hợp tác xã cung tiêu, nhân viên bán hàng thấy Úc Thừa thì sáng mắt lên, bà ta còn nhớ đứa nhỏ này đó.
Dù sao thì ở thành trấn nhỏ này của bọn không có thường thấy được đứa nhỏ có khí chất như Úc Thừa vậy, trước đó bà ta gặp một lần là đã có ấn tượng sâu sắc rồi.
“Chị dâu, dẫn họ hàng tới mua thức ăn hả?” Nhân viên bán hàng nhiệt tình hỏi.
Hai người Giang Trường Hải và Tô Uyển Ngọc là khách hàng lớn của bà ta, gần như hai ba ngày đều sẽ tới hợp tác xã cung tiêu một chuyến, mỗi lần tới đều mua không ít đồ.
“Đúng vậy đó, cô em này, còn mẻ tôm sông tươi không?” Tô Uyển Ngọc hỏi.
“Có chứ, chị tới sớm, vẫn còn rất nhiều đó, chị muốn bao nhiêu, em lấy cho chị.” Sau khi nhân viên bán hàng lại trộm nhìn Úc Thừa một lúc, bà ta nói với Tô Uyển Ngọc.
“Thế tốt quá rồi, em lấy cho chị ba cân tôm sông, cắt hai thêm cho chị hai cân thịt heo, với thêm một trái dưa hấu.” Tô Uyển Ngọc vừa nhìn đồ trong quầy vừa nói bà muốn cái gì.
“Được, chị đợi em một lát, em đi lấy tôm sông.” Nhân viên bán hàng nói xong, cầm lấy mâm cân đi tới một quầy khác.
Sau khi nhân viên bán hàng đi rồi, Tô Uyển Ngọc chỉ vào mấy món đồ ăn vặt nhỏ trên quầy: “Úc Thừa, cháu xem cháu muốn ăn cái gì? Nói với dì Uyển, để dì mua cho cháu.”
Úc Thừa nhìn Tô Uyển Ngọc dỗ cậu như dỗ trẻ con, cậu mím môi cười: “Không cần đâu dì Uyển, bình thường con không thích ăn đồ ăn vặt.”
“Vậy cháu thích uống nước ngọt không? Miên Miên thích nhất là nước ngọt vị cam đó.”
“Cháu không uống, dì Uyển, hay là dì mua cho Miên Miên một chai đi.” Úc Thừa cũng biết Miên Miên thích ăn mấy thứ đồ ăn vặt này.
“Cháu không uống thì không mua cho con bé, con nít uống nhiều nước ngọt quá không tốt, hai hôm trước chú Giang của cháu mua cho con bé mấy chai, cũng bị con bé uống hết rồi.” Tô Uyển Ngọc cười và lấy đi niềm vui vẻ của cháu gái.
Úc Thừa nghe “chuyện xấu hổ” của Giang Miên Miên, không nhịn được, cũng bật cười, Cừu Non này thật sự là quỷ tham ăn mà.
Mua xong thức ăn, hai người lại đi tới tiệm cơm Quốc Doanh, Tô Uyển Ngọc mua mấy cái bánh bao thịt làm đồ ăn sáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận