Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 317. Làm rơi mất đồng hồ bỏ túi 3

Hệ thống: "Thật xin lỗi ký chủ, mặc dù tôi rất muốn giúp cô, nhưng tôi không cách nào sửa đổi chương trình vận hành đã được thiết lập, đầu tiên phải trừ điểm trí lực, sau đó mới có thể sử dụng đạo cụ. Cho nên để về sau có thể đối phó tình huống bất ngờ tốt hơn, tôi đề nghị ký chủ lần sau tích trữ mấy điểm trí lực, để phòng ngừa lỡ như."
Cảm giác được thất vọng của Giang Miên Miên, hệ thống lại vội vàng bổ sung một câu: "Ký chủ, cô yên tâm, ngoại trừ vòng bảo hộ, các đạo cụ khác đều chỉ cần có điểm trí lực là có thể đổi được, rất có lời."
Nghe vậy, Giang Miên Miên cũng chỉ có thể buông tha, thật ra trong lòng cô cũng có đối tượng hoài nghi nhưng không có chứng cứ thì khó mà nói ra.
Mà Giang Trường Hải đã lục soát người Giang Trường Hà, Tô Uyển Ngọc thì lục soát phụ nữ, nhưng đều không tìm ra được cái gì.
Toàn bộ nhà họ Giang, hiện tại chỉ còn lại hai ông bà chưa lục soát, chẳng qua Giang Trường Hải không có ý định lục soát.
Lấy cách làm người của cha ông, là không thể nào nhặt được đồ mà không hỏi một câu nào đã tự mình thu lại.
Ngược lại là mẹ của ông có khả năng làm ra việc này, nhưng ông hiểu rõ đối phương, từ phản ứng vừa rồi có thể xác định mẹ ông không nhặt được đồng hồ.
Xem ra là còn phải lục soát phòng.
Nghĩ tới đây, ông ngẩng đầu nhìn Trương Quế Hoa vừa định mở miệng nói chuyện, đối phương lại dữ dằn nói trước một bước: "Cái thằng ranh con này, mày còn định lục soát mẹ ruột mày à?! Tao đây chẳng lẽ lại nhặt được đồng hồ của con gái mày mà không trả à! Mày còn dám nghi ngờ đến tao đây à."
Trương Quế Hoa mắng xong chưa hết giận, lại đi tới, muốn đánh ông mấy cái cho hả giận.
"Mẹ, con là muốn nhờ mẹ và cha giúp con tìm đồng hồ bỏ túi, con còn phải đi làm." Giang Trường Hải vội giải thích rõ.
Trương Quế Hoa vừa nghe đến đi làm muộn, sợ ông đến muộn sẽ bị trừ tiền, tất nhiên là lập tức đồng ý: "Được rồi, mẹ biết rồi, con mau đi làm đi."
Giang Trường Hải gật gật đầu: "Đi thôi, con gái, vợ."
Tô Uyển Ngọc dịu dàng nói: "Anh và Miên Miên đi trước đi, em sẽ đi sau."
"Được." Giang Trường Hải liền cõng Giang Miên Miên đi ra ngoài, Chiêu Đệ và Chí Văn Chí Võ cũng liền vội vàng đeo cặp sách chạy chậm theo phía sau ông.
Tôn Lệ Hà nhìn Giang Trường Hải đi, liền vội vàng chạy theo mấy bước hô: "Anh cả, buổi tối trở về đừng quên mua thịt nha!"
"Mày là quỷ chết đói đầu thai à, mỗi ngày cũng chỉ biết ăn!"
Bà cụ trừng mắt lườm bà ta một cái, sau đó nhìn về phía mọi người nói: "Mẹ và vợ thằng cả bắt đầu tìm từ nhà thằng cả trước, các con ở trong phòng chính trung thực chờ."
Cần lục soát phòng thằng cả, là vì sợ Tam Nha sơ ý đem đồng hồ làm rơi vào xó nào đấy.
Mọi người vâng lời gật đầu, có Giang Đại Sơn ở nhà chính trấn giữ, cũng không có ai dám chạy loạn.
Tôn Lệ Hà ôm cánh tay đứng ở cửa ra vào chua ngoa nói: "Aiz, chị dâu, nhà chị bây giờ thật đúng là có tiền, cái đứa nhóc Tam Nha có tí tuổi, anh chị cũng dám đem đồ vật quý giá như vậy đưa cho nó, chậc chậc, không rơi mất mới là lạ đó nha."
Tô Uyển Ngọc lười cãi với bà ta, cẩn thận tìm kiếm, không bỏ qua bất kỳ ngóc ngách nào.
Đến trường học, Giang Trường Hải vừa đi, hai anh em Chí Văn Chí Võ liền không nhịn được tò mò hỏi.
"Miên Miên, cái đồng hồ bỏ túi mà sáng bác cả tìm kia, hình dạng thế nào vậy?"
"Giá trị hơn mấy trăm đồng tiền thật sao?"
Chiêu Đệ cũng giả vờ tỏ ra dáng vẻ hiếu kì nhìn Giang Miên Miên, giống như cô ta cho tới bây giờ chưa từng thấy qua đồng hồ bỏ túi kia vậy.
Giang Miên Miên gật gật đầu, tiếng nói nhỏ có chút mềm mềm buồn buồn: "Đồng hồ bỏ túi cũng là đồng hồ đeo cổ, dây và nắp đồng hồ đều là màu vàng kim. Đồng hồ không rẻ, chí ít cũng phải hơn một trăm đồng."
Cô không nói phía trên nắp đồng hồ là chạm rỗng làm thành bông hoa màu vàng kim, rất tinh xảo đẹp mắt, cô đặc biệt thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận