Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 412. Nhìn lại đẹp rồi

"Mọi người cũng không xem một chút anh là ai, có anh ra tay, chẳng lẽ lại không trả trước." Giang Trường Hải mặt mũi tràn đầy đắc ý nói.
"Thật tốt quá, anh Hải, em biết ngay là anh giỏi nhất." Tô Uyển Ngọc lúc này mới nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Ông đem tiền và phiếu được hoàn lại cho Úc Thừa: "Của cháu này, nhóc Úc."
"Cảm ơn chú Giang." Úc Thừa nói lời cảm ơn.
"Khách khí cái gì, mọi người nhìn xem đây là cái gì?" Giang Trường Hải từ phía sau lại lấy ra một chiếc đài radio.
"Ừm? Làm sao lại vẫn còn một cái đài radio?" Tô Uyển Ngọc kinh ngạc hỏi.
"Tài xế Dương, tài xế phụ trách máy móc trong xưởng các anh, mấy hôm trước mới từ Hải Thành mua về chiếc đài radio cũ, mặc dù là đồ cũ, nhưng bề ngoài của nó cũng không có vết trầy xước gì, lau qua lại như mới, chỉ giá năm sáu mươi đồng một chiếc, còn không cần phiếu, vừa khéo anh bảo anh ấy để cho anh một chiếc."
Giang Trường Hải khoe khoang xong, lại nhét đài radio vào trong tay Úc Thừa: "Nhóc Úc, nếu cháu đã muốn tặng đài radio thì hãy đưa chiếc này."
Ông nghĩ chiếc đài radio này thể dùng được là được rồi, không cần thiết tiêu tốn tiền uổng phí.
"Đúng, dì thấy rất tốt, Úc Thừa, cứ đưa cái này là được, rất phù hợp." Tô Uyển Ngọc tán đồng nói.
Úc Thừa nhìn chiếc đài radio trong tay, có chút do dự.
Quà cậu tặng người ta cho đến bây giờ đều chỉ cân nhắc đối phương có thích hay không, thật đúng là chưa từng suy nghĩ đến vấn đề tiền nong.
Mà Úc Thừa cho tới bây giờ cũng không nghĩ đến, mình lại có một ngày dùng hàng secondhand làm quà tặng.
Nhưng khi cậu nhìn thấy dáng vẻ của Tô Uyển Ngọc và Giang Trường Hải đều là tán đồng, cũng đành nhượng bộ: "Được, chú Giang, dì Uyển, cháu nghe hai người."
"Vậy là được rồi, chờ chú lau xong, bảo đảm giống y như mới, ai cũng không nhìn ra được."
Giang Trường Hải nói xong, lập tức đi đến phòng tắm cầm một cái khăn lông ra, tỉ mỉ lau tất cả cạnh góc của chiếc đài radio sạch sẽ, một chút cũng không nhìn ra đây là đồ dùng lại.
"Được rồi, nhìn lại đẹp rồi, vừa tiết kiệm vừa thực dụng." Giang Trường Hải đưa chiếc đài radio cho Úc Thừa, đắc ý nói.
Úc Thừa nhận lấy chiếc đài radio, nhìn thoáng qua, quả là không có khuyết điểm gì, mặc dù trong lòng cậu vẫn cảm thấy có chút không tốt lắm, nhưng vẫn tiếp nhận kiến nghị này.
"Chú Giang, cái đài radio này bao nhiêu tiền ạ, để cháu trả tiền chú." Úc Thừa hỏi.
"Cháu đưa cho chú năm mươi đồng là được rồi." Giang Trường Hải cũng không khách khí với Úc Thừa, dù sao cũng là Úc Thừa muốn tặng quà, ông trả tiền thay cũng không tốt, coi như ông là người trung gian, nếu mình không chịu nhận tiền, chỉ sợ Úc Thừa càng không chịu nhận lấy đem tặng.
"Vâng." Úc Thừa lấy ra năm mươi đồng, đưa cho Giang Trường Hải.
Giang Trường Hải cũng không từ chối, trực tiếp nhận lấy.
Tô Uyển Ngọc thấy Úc Thừa đã chốt được quà tặng, lúc này cũng không sớm, mẹ con bà hôm nay trở về còn phải chuẩn bị đồ cho tiệc mừng thọ ngày mai, bà phủi tay cười nói: "Được rồi, quà mừng thọ đã không có vấn đề gì, chúng ta đi dọn dẹp một chút để chuẩn bị đi trở về thôi."
Buổi trưa hôm sau, anh Trương của trại nuôi heo đã đem một trăm cân thịt heo còn lại đưa đến, Tô Uyển Ngọc cũng thanh toán tiền.
"Được rồi, nhóc Úc, đến giúp chú Giang một tay."
Giang Trường Hải và Úc Thừa đem thịt và mì buộc vào hai bên xe đạp, đem các thứ nhỏ như đường trắng đặt ở trong đầu khung xe, hai chú cháu mỗi người lái một chiếc xe đạp, chờ hai mẹ con kia ra là có thể xuất phát luôn.
Giang Trường Hải chở Tô Uyển Ngọc, Úc Thừa chở Giang Miên Miên, bốn người ngồi trên xe đạp đi về hướng thôn Thạch Kiều.
Mấy ngày nay thời tiết tốt, không có mưa, đường đi về thôn Thạch Kiều rất đẹp, bọn họ không mất nhiều thời gian, đã đến thôn Thạch Kiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận