Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 246. Cảm giác còn tốt vô cùng

Mọi năm bà cụ đều lì xì cho cháu mình mỗi đứa một xu tiền, nhưng sau đó sẽ âm thầm lì xì riêng cho hai cháu trai mỗi đứa năm xu tiền nữa.
Nhưng mà không thể để người khác biết, nhất là thằng cả, nếu không chắc chắn ông sẽ làm ầm lên.
Nhưng không ngờ lúc bà cụ lén lút đi vào phòng thứ ba đã bị Chiêu Đệ đi từ nhà vệ sinh về nhìn thấy, còn lập tức đoán ra bà ta đi để làm gì.
Bởi vì kiếp trước có một năm bà cụ lén lì xì cho cháu trai bị bác cả cô ta phát hiện, sau đó làm ầm một trận.
Ầm ĩ tới độ gà bay chó sủa, bà cụ đành phải lì xì cho mỗi đứa năm xu tiền nữa mới xong chuyện.
Vừa nghĩ tới dáng vẻ đau như mất một miếng thịt của bà cụ, Chiêu Đệ đã thấy cực kỳ hả dạ.
Mà nếu cho mỗi đứa thêm năm xu thì bốn chị em cô ta cũng sẽ được hai hào rồi, đâu có ít.
Nhưng cô ta không thể nói thẳng với bác cả được, nên nói với Tam Nha thì hơn.
Con nít mà, rất để ý chuyện tiền mừng tuổi. Nếu Tam Nha biết bà cụ lén lì xì riêng cho cháu trai mà không cho cô thì chắc chắn sẽ tủi thân kể bác cả.
Bác cả xót con gái, nhất định sẽ làm ầm làm ĩ như kiếp trước.
Thế là Chiêu Đệ đi tới trước cửa phòng bác cả, gọi Giang Miên Miên đang nằm ngay ngắn trên giường dậy.
“Chị ba, vừa nãy em nhìn thấy bà mang bao lì xì vào phòng thím ba đấy.”
Cô ta đè thấp giọng, gương mặt thần bí đầy căng thẳng, dáng vẻ như mấy cô bé chia sẻ bí mật.
“Hả? Ồ.”
Giang Miên Miên thấy vậy cũng chẳng sao cả, nhưng kế đó lại nghe Chiêu Đệ nhỏ giọng bảo: “Chị ba, chị đừng có giận nha, thích chị nhất mà.”
Hóa ra là cô bé bất bình thay mình.
Giang Miên Miên lập tức lắc đầu bảo: “Chị không có giận.”
Chiêu Đệ: “… Nhưng chị ba rõ ràng thông minh giỏi giang hơn anh cả với anh hai, sao bà chỉ lì xì riêng cho anh cả, anh hai thôi.”
Sao khác với tưởng tượng của cô ta vậy?
Thấy dáng vẻ căm giận, bất bình của cô ta, Giang Miên Miên còn an ủi ngược lại: “Không sao mà, cho dù bà có lén lút lì xì cho Chí Văn, Chí Võ thì hai anh ấy cũng sẽ không phung phí được, chắc chắn sẽ bị thím ba thu lại hết.”
Chiêu Đệ thấy Giang Miên Miên như vậy, không thể ép cô nói Giang Trường Hải biết được.
Hết cách rồi, chỉ có thể cứng nhắc gật đầu: “Em biết rồi. Chị ba, thế em về trước đây.”
“Ừm, cho em viên kẹo nè, mau về đi.” Giang Miên Miên lấy cho Chiêu Đệ một viên kẹo sữa hiệu thỏ trắng lớn trong túi, dỗ dành cô ta.
Sau khi đi vào, Giang Trường Hải mới thuận miệng hỏi một câu: “Con gái, Chiêu Đệ tới tìm con có chuyện gì vậy?”
Giang Miên Miên cười đáp: “Vừa nãy Chiêu Đệ thấy bà nội lén lì xì cho Chí Văn, Chí Võ nên mới bất bình thay con. Có em gái như vậy tốt ghê.”
Giang Trường Hải nghe vậy thì hơi nhíu mày, sau đó cũng đổi chủ đề: “Lại đây con gái, cha cũng có chuẩn bị tiền mừng tuổi cho con này.”
Là bao lì xì rất lớn, bên trong có tới tận một đồng.
Giang Miên Miên cười cong mi mắt, giọng nói ngọt ngào: “Cha, con yêu cha nhất!”
Thôn Thạch Kiều có phong tục vào ngày mùng hai con gái phải về nhà ngoại thăm người thân.
Thế là rạng sáng hôm sau, nhà thứ hai và thứ ba đã đi cùng con cái và chồng mình về nhà ngoại.
Tô Uyển Ngọc không có nhà mẹ đẻ, đương nhiên cũng chẳng cần thăm ai. Tiệm cơm Quốc Doanh trên trấn cũng chẳng mở cửa, thế nên cả nhà họ không biết đi đâu chỉ có thể ở trong nhà.
Giang Trường Hải không có chị em gái nên nhà chẳng có con gái về thăm, thế là chẳng cần tiếp khách, một nhà ba người tiếp tục ngủ ngon lành trên giường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận