Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 460. Chèn ép trong sáng ngoài tối 2

Xưa kia, cô cũng là một phú bà nhỏ muốn mua gì thì mua cái đó, nhưng bây giờ cô lại chỉ có thể mà nhìn đồ sưu tầm của người ta mà chảy nước miếng.
Hầy, khó chịu.
Giang Miên Miên sau khi thấy mất mát trong lòng hai giây thì hào hứng nghiêng đầu hỏi Úc Thừa: “Anh Úc, em có thể sờ, chơi mấy cái này chút không?”
Nhỏ giọng lấy lòng người khác phải thật ngọt ngào.
Úc Thừa nhíu mày, cực kỳ rộng rãi nói: “Có thể, em thích thì có thể mang đi luôn.”
“À, cái này thì không cần đâu, anh Úc à, người ta có câu quân tử không thể đoạt đồ người khác thích được, em nhìn chút, sờ chút là được rồi.”
Giang Miên Miên lắc đầu từ chối ý tốt của cậu, vui sướng chơi garage kit.
Mặc dù cô rất thích mấy cái garage kit này, nhưng mà cô thấy mái cái garage kit được bảo quản kỹ lưỡng như vậy, cũng biết mấy cái này chắc chắn là đồ yêu thích của Úc Thừa.
Hơn nữa mấy cái này ở kiếp sau chính là đồ cung không đủ cầu, cô cũng không dám cầm.
Úc Thừa thấy cô ngại lấy, cậu trực tiếp lấy một cái mà khi nãy Giang Miên Miên sờ lâu nhất, cũng là garage kit người sắt mà cậu thích nhất, đưa cho cô, nói: “Cái garage kit này cho em.”
“Em không muốn, anh Úc, tự anh giữ lại chơi đi.” Giang Miên Miên nhìn cái garage kit này được Úc Thừa đặt trên đầu giường, biết chắc chắn cậu cũng rất thích cái này.
“Cho em thì em lấy đi, đây là bản limited, nên cái này không còn mua được nữa.”
“Vậy thì em càng không thể xin.” Giọng Giang Miên Miên càng thêm kiên định.
“Có phải em không xem anh là anh trai không?” Úc Thừa cau chặt mày, cố ra vẻ không vui hỏi.
“Đương nhiên không phải, nhưng mà…”
“Được rồi, đừng có nhưng mà, mau cầm lấy, nếu không anh sẽ giận đó.” Úc Thừa cầm garage kit nhét vào trong tay Giang Miên Miên, uy hiếp nói.
Giang Miên Miên nhìn garage kit trong tay, đôi mắt to tròn cười thành trăng lưỡi liềm: “Cảm ơn anh Úc.”
“Cảm ơn gì hả, cho em thì em lấy đi.” Lúc này Úc Thừa mới hài lòng nói.
“Đúng rồi, em chờ anh một lúc, thừa dịp này anh lấy mấy bộ quần áo về.” Úc Thừa vừa nói, liền lấy ra một cái cặp sách, mở tủ quần áo ra, lấy từ trong ra mấy bộ quần áo, nhét vào trong cặp sách.
Giang Miên Miên nhanh mắt phát hiện, quần áo của Úc Thừa đều là đồ thể thao nhãn hiệu lớn, một số ít còn là nhãn hiệu nước ngoài.
Mấy nhãn hiệu này cho dù ở kiếp sau thì cũng bán rất đắt, mà bây giờ Úc Thừa lại có thể mặc được, mà còn có đầy cả một tủ quần áo, điều này khiến cho cô không kìm được mà chặc lưỡi hít hà.
“anh Úc, quần áo của anh thật là nhiều ghê.”
Là so với đồ kiếp trước của cô.
“Mấy bộ quần áo này phần lớn đều là người khác tặng, bình thường anh không có tự mua quần áo.” Úc Thừa không có quá chú trọng mấy thứ này, bình thường ở căn cứ huấn luyện, bọn cậu đều mặc quần áo huấn luyện.
Cậu còn chưa nói có một số là do Chu Yến Vũ mua cho cậu, nhưng mà cậu không thèm đụng tới.
Úc Hoa Huân thấy Úc Thừa dẫn Giang Miên Miên đi thăm phòng của mình, ông ta cố ý muốn làm dịu mối quan hệ của con trai út với Giang Miên Miên, liền cười nói: “Duệ Hiên à, con dẫn em gái đi xem phòng của con chút đi.”
Lời này ông ta vừa nói ra, Úc Duệ Hiên lập tức không vui, cậu ta nhân lúc cha không để ý tới thì len lén trừng Giang Miên Miên.
Cậu ta không có muốn cho đứa nhà quê này vào phòng của cậu ta đâu, làm bẩn chỗ của cậu ta!
Úc Duệ Hiên càng không vui, Giang Miên Miên lại càng thích, cô cực kỳ đắc ý mà cười với cậu ta.
Vốn là Giang Miên Miên cũng không có hứng thú đi xem phòng của cậu ta gì cả, nhưng mà bây giờ cô thấy cậu ta không tình nguyện như vậy, cô lại càng phải đi xem một chút.
Cô khiêu khích mà nhìn Úc Duệ Hiên, cố ý lớn tiếng nói: “Cháu cảm ơn chú Úc, cháu thích nhất là đi thăm quan phòng của người khác ấy ạ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận