Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 1113 - Dùng danh nghĩa của cháu xây trường học



Lần trước sau khi Giang Miên Miên từ Hương Thành về đã từng nói với Tần Tuyết rằng cô út của cô có một người bạn cũng cùng họ cùng tên với cô ấy, khi đó cô ấy đã cảm thấy họ rất có duyên phận.Bây giờ cuối cùng cũng gặp được người cô út thường được bạn cùng bàn của mình nhắc đến, Tần Tuyết vừa tò mò lại vừa sùng bái nhìn Giang Trường Phụng: “Cháu chào cô Giang, Miên Miên thường xuyên kể với cháu về cô, nhìn cô thật sự còn rất là trẻ.”Những lời này của Tần Tuyết không phải nịnh bợ, mặc dù Giang Trường Phụng năm nay đã ba mươi mốt tuổi nhưng cô ấy luôn rất chăm sóc bản thân, hơn nữa hai năm nay sự nghiệp suôn sẻ, nhìn cô ấy không hề giống ở độ tuổi ba mươi mốt.Giang Trường Phụng cũng luôn rất tò mò Tiểu Tần Tuyết như thế nào, giờ đây nhìn thấy cô bé yêu kiều dễ thương, nói chuyện lại rất dịu dàng, Giang Trường Phụng lập tức có cảm giác thân thiết.“Chào cháu, Tiểu Tần Tuyết, cháu cũng rất đáng yêu, nghe Miên Miên nói lúc ở trường cháu luôn rất chiếu cố con bé, thật là rất cảm ơn cháu.” Giang Trường Phụng hơi cúi người nhìn Tần Tuyết và dịu dàng cảm ơn.Tần Tuyết cũng rất thích Giang Trường Phụng, cô bé cười tít cả mắt nói: “Cô Giang, cô khách sáo rồi, Miên Miên cũng rất chiếu cố cháu, cậu ấy thường giảng đề cho cháu giúp cháu tiến bộ rất nhiều.”Họ đứng trước cửa trò chuyện một lúc thì Giang Trường Phụng xếp Tần Tuyết bọn họ ngồi chung bàn với phóng viên Ngô.Một ngày của tiệc cơ động cứ náo nhiệt như thế mà trôi qua.Buổi tối khi thu dọn đồ đạc, Giang Miên Miên ôm theo gối của mình đi sang nhà chính tìm cô út: “Cô út, lâu lắm rồi cháu không gặp cô, mấy hôm nay cháu muốn ngủ chung với cô.”“Được, đều nghe theo cháu hết.” Giang Trường Phụng cũng rất thích ngủ cùng với cô cháu gái nhỏ, cô ấy mỉm cười nuông chiều nhìn Giang Miên Miên.“Đúng rồi Miên Miên, cậu Phương của cháu dạo này công việc quá bận rộn thật sự không thể nào có thời gian về đây được, anh ta bảo cô nói xin lỗi cháu giúp anh ta, nhưng mà anh ta cũng có gửi cô đem quà cho cháu.”Giang Miên Miên: “Hì hì, cậu Phương cũng khách sáo quá, chỗ cháu cũng không phải chuyện lớn gì, không về được thì thôi nè.”“Chuyện của cháu thì làm gì có chuyện nhỏ chứ hả, cậu Phương của cháu đều xem chuyện của cháu là chuyện lớn mà xử lý cả.” Giang Trường Phụng xoa đầu cháu gái xong thì mở vali của mình ra, lấy từ trong vali ra một xấp tài liệu dày.Giang Miên Miên: “……Cậu Phương thật là tốt với cháu.”Đợi đến khi cô nhận xấp giấy rồi thì thật sự cảm động.Bởi vì đây đều là tư liệu liên quan đến công nghệ liên lạc của điện thoại di động, hơn nữa đều là tư liệu quý không bị tuồn ra nước ngoài, người bình thường rất khó tìm được.Trong quãng thời gian Giang Miên Miên ở Hương Thành, Phương Trí Viễn biết cô có hứng thú với những thứ này, vì vậy hai năm qua ông ấy đã cố tình sưu tầm tư liệu sách vở liên quan đến chủ đề đấy.Nhìn cô nâng niu không nỡ rời tay, Giang Trường Phụng mỉm cười nói: “Miên Miên, lần này cháu thi được kết quả tốt như vậy, cô út quyết định dùng danh nghĩa của cháu xây trường tiểu học ở vùng sâu vùng xa nơi còn nghèo khó cho huyện chúng ta, đến lúc đấy trường học sẽ dùng tên cháu làm tên trường, xem như là phần thưởng cho kỳ thi này, cháu thấy sao?”Giang Trường Phụng biết điều kiện gia đình anh cả cũng không tệ, về phương diện vật chất cháu gái mình đã có đầy đủ rồi, cho nên cô ấy dự định tặng món quà khác biệt một chút nhưng lại có ý nghĩa.“Wow, cô út, cô tốt quá, cháu yêu cô, như vậy chúng ta có thể giúp đỡ những đứa bé ở vùng núi sâu được đến trường đi học rồi.” Giang Miên Miên vừa nghe thấy lời gợi ý của cô út liền vui mừng nói.Bây giờ Hoa Quốc bọn họ thiếu nhất là nhân tài ở mọi mặt, vì những việc xảy ra vài năm trước đó mà nhân tài Hoa Quốc thiếu hụt nghiêm trọng.Xây thêm một trường học thì có thể giúp những đứa trẻ không có điều kiện học hành được học thêm nhiều kiến thức.

Bạn cần đăng nhập để bình luận