Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 561 - Không tin em sờ thử xem



Tô Uyển Ngọc dẫn Úc Thừa đi vào: “Miên Miên, xem ai đến này.”Giang Miên Miên ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Úc Thừa đang mặc một cái áo da màu đen, bên trong mặc một chiếc áo lông cừu màu nhạt, trông vô cùng đẹp trai. Cô lập tức kinh ngạc vui mừng chạy đến: “Anh Úc, sao anh tới mà không nói trước cho em một tiếng?”“Anh muốn cho mọi người một bất ngờ mà. Cừu Non, một học kì không gặp, em lại cao hơn rồi.” Úc Thừa đưa tay ra so sánh chiều cao của Giang Miên Miên.“Ừ, em cũng cảm thấy em cao hơn rất nhiều. Cha em nói sau này chắc chắn em sẽ rất cao.” Giang Miên Miên đắc ý nói.“Úc đại ca.”“Úc đại ca.”Vương Lợi và Lý Lan nhìn thấy Úc Thừa cũng rất vui mừng, đi đến chào hỏi.“Ừ.” Úc Thừa nhìn qua hai người họ, nhàn nhạt đáp lại một câu.Lý Lan thấy nhà họ Giang có khách đến thăm, vô cùng có ánh mắt, nói: “Thím, Miên Miên, sắp đến giờ ăn cơm rồi, cháu về nhà ăn cơm trước đây, chiều nay cháu không đến nữa đâu ạ.”“À được, vậy thì ngày mai Lan Lan đến nhé.” Tô Uyển Ngọc cười đáp.“Vâng.”Lý Lan không chỉ đi một mình mà còn kéo theo Vương Lợi cực kì không biết ý, nhất quyết muốn ở lại chơi với Úc Thừa đi theo.“Nào Úc Thừa, uống chút nước nóng làm ấm người đi. Ngồi tàu hỏa lâu như vậy, mệt rồi chứ?” Tô Uyển Ngọc rót một ly nước nóng cười dịu dàng đưa cho Úc Thừa.“Dì Uyển, dì đừng bận bịu nữa. Cháu không mệt, cháu ngồi máy bay trực thăng đến đây, vài tiếng đồng hồ là đến rồi.” Úc Thừa nhận lấy ly nước giải thích.“Đi trực thăng à, vậy thì tốt quá, vài tiếng đồng hồ là đến. Sức khỏe của ông nội cháu vẫn tốt chứ?” Tô Uyển Ngọc ngồi trên ghế sofa, nhìn Úc Thừa quan tâm hỏi.“Sức khỏe ông nội cháu rất tốt, mỗi bữa vẫn ăn được hai bát cơm, ngày nào cũng tinh thần sáng láng, còn có tinh thần hơn người trẻ tuổi.” Nhắc đến ông nội Úc, ánh mắt của Úc Thừa tràn ngập ý cười.“Đúng đấy mẹ. Ông nội Úc ngày nào cũng dậy sớm đến Bộ Tư lệnh, cả ngày đều bận rộn.” Giang Miên Miên cũng góp vui.Tô Uyển Ngọc nói chuyện với Úc Thừa một lúc, thấy sắp đến giờ nấu cơm, bà đứng dậy nói: “Úc Thừa, cháu ở nhà chơi với Miên Miên nhé, dì ra ngoài mua chút thức ăn, lát nữa sẽ làm món ngon cho cháu.”“Cảm ơn dì Uyển.”Tô Uyển Ngọc đến nhà bếp lấy một cái giỏ nhỏ đựng thức ăn, mặc áo bông thật dày rồi đi ra ngoài.Giang Miên Miên thấy mẹ mình bọc kín như vậy, lại quay đầu nhìn Úc Thừa ăn mặc phong phanh, chân thành hỏi: “Anh Úc, anh mặc ít như vậy không lạnh sao?”“Không lạnh, cơ thể anh trời sinh đã thể nhiệt, mặc ít như vậy cũng không lạnh. Không tin em sờ tay anh xem.” Úc Thừa vừa nói vừa đưa tay phải ra, hơi đưa về phía trước.Giang Miên Miên sờ tay Úc Thừa hết sức tự nhiên. Ừ, đúng là không lạnh.Cậu vừa mới vào nhà mà tay còn ấm hơn tay của cô vẫn luôn ở trong phòng.Vì vậy cô ghen tị nói: “Anh Úc, hâm mộ anh thật đó. Trời lạnh như này mà mặc ít như vậy cũng không lạnh. Không như em, mỗi năm đến mùa đông cha mẹ em bao bọc em thành một hình tròn, cho dù em nói như thế nào, cha mẹ cũng không đồng ý để em mặc ít đi một chiếc.”“Đó là vì thể chất của em yếu, chú Giang và dì Uyển sợ em bị cảm bị bệnh. Nếu như em muốn mặc ít đi một chút thì kì nghỉ đông này em rèn luyện cùng với anh, cùng chạy bộ sáng. Đợi đến khi thể chất của em tốt lên rồi, chú Giang và dì Uyển đương nhiên không còn quản em như vậy nữa.” Úc Thừa đề nghị.Giang Miên Miên vừa nghe xong, không hề nghĩ ngợi mà lắc đầu cự tuyệt: “Không đâu, anh tha cho em đi. Mùa đông bên ngoài lạnh lắm, em cũng không muốn rời khỏi căn phòng ấm áp như vậy để đi ra ngoài chạy bộ sáng.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận