Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 742 - Em đi đâu con đi đấy



Tô Uyển Ngọc nghe thấy chị họ mình nói cũng trợn mắt há hốc mồm.Bà không thể nào ngờ được, chị họ lại thích con gái mình đến vậy!Có điều, bà hiểu con gái, cho nên chẳng hề lo lắng.Bởi vì con gái vì ông bà ngay cả Thủ đô cũng không đi, hiện tại càng không có khả năng vì mấy thứ chị họ nói đi Hải Thành.Quả nhiên, Giang Miên Miên không hề nghĩ ngợi liền lắc đầu liên tục: "Không muốn, dì cả, cháu không muốn đi Hải Thành, cháu muốn ở cùng với cha mẹ cơ.""Ấy, Miên Miên, bây giờ cháu đã là người lớn rồi, không thể dính cha mẹ mình thế được, chờ bao giờ cháu được nghỉ đông và nghỉ hè thì có thể về với cha mẹ mà." Tô Uyển Đình chưa từ bỏ ý định khuyên nhủ."Không muốn, cháu không đi, cháu muốn vĩnh viễn ở bên cạnh cha mẹ mình." Mặc kệ Tô Uyển Đình nói cái gì, Giang Miên Miên đều kiên định từ chối.Giang Trường Hải thấy thế thì mềm lòng vô cùng, con gái ông chính là áo bông nhỏ thân thiết nhất trên đời!Tô Uyển Ngọc càng là nhướng mày với chị họ mình, đắc ý nói: "Chị cả, chị cũng đừng khuyên nữa, con gái em không muốn đi đâu. Đứa con gái này của em á, từ nhỏ đến lớn chưa từng xa em. Em đi đâu con đi đấy, hiện tại con không nỡ xa bà mẹ này cũng bình thường, chị nói ra hoa cũng vô dụng."Tô Uyển Đình nhìn cô em họ đắc ý, mất hứng lườm bà một cái."Được rồi Uyển Đình, sắp đến thời gian rồi, con mau đi thu dọn đồ đạc đi, chúng ta phải đi." Bác cả Tô cũng cảm thấy cách làm này của con gái không ổn lắm, ông nhìn đồng hồ treo tường, thấy sắp đến giờ nên thúc giục.Cả gia đình Giang Trường Hải đưa người nhà họ Tô đến nhà ga.Bác cả Tô nhìn Giang Trường Hải, trịnh trọng nói: "Trường Hải, bác giao Uyển Ngọc cho cháu, cháu nhất định phải chăm sóc nó thật tốt.""Bác cả, bác yên tâm đi, cháu sẽ không để cho người phụ nữ của mình chịu bất kỳ đau khổ hay uất ức nào!" Giang Trường Hải cũng trịnh trọng gật đầu, ông vẫn luôn làm như vậy."Miên Miên, cháu thật sự không đi Hải Thành cùng dì cả sao?" Tô Uyển Đình thừa dịp có thời gian, lại nhìn Giang Miên Miên hỏi."Dì cả, cháu thật sự không đến Hải Thành học đâu, có điều, nếu sau này có cơ hội, cháu sẽ đến Hải Thành thăm mọi người." Giang Miên Miên nói ngọt dỗ."Được rồi, về sau không có việc gì thì nhớ gọi điện thoại cho dì cả với hai bác nhé." Tô Uyển Đình xoa đầu Giang Miên Miên, không tha dặn."Cháu biết rồi ạ, dì cả, lên đường bình an." Giang Miên Miên khoát tay áo nói.Đợi người nhà họ Tô đi, một nhà Giang Trường Hải mới tay nắm tay về nhà.Vừa vào phòng, Tô Uyển Ngọc liền dựa vào ghế sô pha, không muốn nhúc nhích."Anh Hải, buổi tối hôm nay không nấu cơm, anh sang nhà ăn của nhà máy vận chuyển mua cơm về ăn đi." Tô Uyển Ngọc dựa vào sô pha, ôm cánh tay Giang Trường Hải, làm nũng nói."Được, mấy ngày nay làm vợ anh mệt muốn chết rồi." Giang Trường Hải đau lòng đáp.Mấy ngày người nhà họ Tô ở đây, Tô Uyển Ngọc gần như là một ngày làm cơm ba lần, mặc dù có cụ bà hỗ trợ, nhưng với thời tiết nóng nực như vậy, đứng trong phòng bếp nấu cơm thực sự không phải một việc nhẹ nhàng.Hơn nữa bởi vì cụ bà và người nhà mẹ đẻ đều ở đây, bà cũng không dám đề xuất ra ngoài ăn cơm.Nếu là bình thường, lúc chỉ có ba miệng ăn nhà bọn họ, họ thường ra quán ăn vài lần.Nếu không thì Giang Trường Hải sẽ mua cơm từ nhà ăn về ăn, Tô Uyển Ngọc đã thật lâu không nấu cơm thường xuyên như vậy, hiện tại bà đã có bóng ma với việc nấu cơm.Ăn xong cơm tối, Giang Trường Hải đau lòng vợ mình nên xung phong nhận việc rửa chén trong bếp.Tô Uyển Ngọc ngồi trên ghế sô pha, vui vẻ ăn dưa hấu, xem TV.

Bạn cần đăng nhập để bình luận