Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 534 - Trách nhiệm của một người cha



“Hầy, Chung Nguyên à, cậu có thể thêm tớ được không, tớ cũng muốn cùng các cậu tranh tài, để xem một trong ba chúng ta ai có thể giành hạng nhất.” Điền Vi Vi cũng tràn đầy phấn khởi.“Cái này tớ cũng không thể tự đồng ý được, để tớ hỏi ý của Giang Miên Miên xem thế nào.” Dù sao đây cũng không phải là chuyện của riêng cậu ta.“Được, vậy cậu nhanh hỏi đi, tớ chờ ở đây.” Điền Vi Vi thúc giục.“Ừm.”“Này, Giang Miên Miên, dậy đi.” Chung Nguyên vào lớp học gọi Giang Miên Miên đang ở trong không gian học tập của hệ thống.Giang Miên Miên ngẩng đầu: “Hửm? Làm sao vậy?”Chung Nguyên nói cho cô biết suy nghĩ của Điền Vi Vi, Giang Miên Miên nghe xong liền gật đầu: “Được, tớ đồng ý.”Hệ thống: “Ký chủ, chỉ số thông minh trung bình của Điền Vi Vi là 135.4, cũng cao hơn cô, hãy tiếp tục chăm chỉ.”Giang Miên Miên: “... Đã rõ.”Trước kia cô còn cảm thấy chỉ số thông minh của mình rất cao, không ngờ chỉ mới vào cấp 2 lại đụng phải hai đứa nhỏ có chỉ số thông minh còn cao hơn mình, sự tự tin trong nháy mắt đã bị đánh gục.Nhưng cũng không vấn đề gì, như hệ thống nói, cô phải tiếp tục nỗ lực!Điền Vi Vi thấy Giang Miên Miên đồng ý vô cùng vui vẻ đến mức nhảy nhót ngoài cửa, khiến các bạn học khác phải nhìn cô bé bằng ánh mắt kỳ quái, cô bé lè lưỡi một cái rồi chạy về lớp học.Thời gian trôi đi rất nhanh, buổi tối Giang Trường Hải đến đón Giang Miên Miên về nhà.Giang Miên Miên thấy cha mình liền chạy đến: “Cha, sao cha lại đến đón con? Con có thể tự mình về nhà được mà.”Nhà cô gần trường học, gần đó cũng có nhiều bạn học cấp 2, chỉ cần đi theo bọn họ là cỡ mười phút đã về đến nhà.“Không phải hôm nay là ngày đầu đi học sao, cha sợ con không quen, vậy ngày mai cha sẽ để con tự về nhà.” Giang Trường Hải cười ha hả, nói.Về đến nhà xong, Giang Miên Miên kể lại câu chuyện thú vị lúc đi học sáng nay cho cha mẹ nghe, sau khi nghe đến chuyện của Điền Vi Vi và mấy đứa nhỏ cạnh tranh nhau, hai người đều không giấu được vẻ vui mừng.“Vậy con nhất định phải cố lên, đừng để thua người ta.”Bắt đầu từ ngày thứ hai, Giang Miên Miên đến trường cùng với Vương Lợi, cậu ta nhận lệnh bắt buộc của phụ huynh để đến chăm sóc em gái mình.Vì vẻ ngoài của cô đáng yêu, học lại giỏi, luôn sẵn sàng giúp đỡ người khác nên mỗi khi bạn học hỏi bất kỳ vấn đề nào cô luôn kiên nhẫn giảng giải, vì vậy rất nhanh đã chiếm được cảm tình của các bạn cùng lớp, ở trường học luôn vui vẻ hòa thuận.Tối hôm đó tan học về, cơm nước xong xuôi thì Giang Trường Hải đột nhiên nói: “Vợ, con gái, mấy ngày nữa anh muốn đi Hải Thành, chuyển chút hàng về bán.”Giang Miên Miên nghe xong sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc, bác bỏ: “Cha, nhà chúng ta bây giờ đã đủ tiền tiêu xài rồi, cha đừng tiếp tục mạo hiểm nữa.”“Đúng vậy đó anh Hải à, nhà mình bây giờ cũng đâu thiếu tiền xài, lần trước xảy ra chuyện nguy hiểm như vậy rồi, anh đừng đi nữa. Anh quên là ông chủ nhà máy tháng trước đang trên đường trở về thì gặp cướp à, chẳng những bọn chúng cướp tiền mà còn ra tay đánh một trận, lúc về phải nằm viện một tuần mới đỡ. Đáng sợ lắm, anh đừng đi có được không.” Tô Uyển Ngọc cũng cau mày tỏ vẻ không đồng ý.“Vợ, con gái à, hai người cũng đừng có nóng vội, nghe anh nói xong đã.”Giang Trường Hải nhìn Giang Miên Miên bằng ánh mắt dịu dàng cưng chiều: “Cha biết là bây giờ Giang Miên Miên có thể tự kiếm tiền rồi, nhưng việc kiếm tiền nuôi gia đình là trách nhiệm của một người chồng, một người cha.”Sau đó vẻ mặt và giọng điệu của ông trở nên nghiêm túc: “Kinh doanh ở Hải Thành đem lại rất nhiều lợi nhuận, hai người cũng biết rồi đó, anh không phải là một người ham tiền mà xem thường mạng sống. Nên hai người cứ yên tâm, lần này sẽ không ngồi xe vận chuyển của nhà máy để đi Hải Thành nữa, anh dự định sẽ ngồi xe lửa, như vậy chắc chắn sẽ không có gì nguy hiểm.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận