Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 1120 - Hoàn hảo, không có sơ hở để công kích



Ông ấy biết Giang Trường Phụng là người kinh doanh trẻ nổi tiếng ở Hương Thành, ông ấy rất thưởng thức một người tay trắng lập nghiệp như Giang Trường Phụng.“Chào cô, tôi là dì cả của Miên Miên.” Tô Uyển Đình đưa tay ra bắt tay với Giang Trường Phụng.“Bác cả, bác gái, chị cả, chúng ta vào nhà thôi, đứng nói chuyện ở chỗ này.” Giang Trường Hải nói với bọn họ.Bọn họ vào phòng nói chuyện rất vui vẻ náo nhiệt, nói một lúc thì nói đến Giang Miên Miên.Bác cả Tô nhìn Giang Miên Miên đang ngoan ngoãn ngồi cạnh Giang Trường Phụng nói: “Miên Miên, dù sao bây giờ cháu cũng đang nghỉ hè, hay là lần này cháu đi cùng ông chú đến Hải Thành chơi một chuyến có được không?”Tô Uyển Đình nghe cha mình nói vậy cũng nổi dậy tâm tư: “Đúng đấy Miên Miên, cùng dì cả đến Hải Thành chơi, dì cả sẽ đưa cháu và anh chị cháu khu vui chơi. Ở Hải Thành cũng có rất nhiều nơi thú vị, còn có rất nhiều đồ ăn ngon nữa.”Giang Trường Phụng nghe vậy lập tức nói: “Miên Miên, lần này cô út về đây cũng định dẫn cháu đi Hương Thành chơi.”Giang Miên Miên nghe bọn họ nói vậy, nhất thời cảm thấy nhức đầu.Cô nhìn người nhà họ Tô, lại nhìn Giang Trường Phụng, vẻ mặt rất khó xử.Thực ra trong lòng cô muốn đi Hương Thành chơi với cô út hơn. Một là vì cô thân thiết với cô út hơn so với cả nhà bác cả Tô không tiếp xúc nhiều.Còn một nguyên nhân khác, chính là cô đến Hương Thành thì có thể gặp được cậu Phương.Nhưng nếu như cô trực tiếp đồng ý với cô út thì cả nhà ông chú sẽ không được vui. Nhất thời cô cảm thấy rất khó xử.Vì vậy cô nhìn cha mẹ mình cầu cứu, hi vọng hai người họ có thể đứng ra giúp cô giải quyết tình huống khó khăn này.Giang Trường Hải và Tô Uyển Ngọc đương nhiên là nhận ra sự cầu cứu của con gái, nhưng bọn họ rất không phúc hậu nhún vai với cô, tỏ ý không giúp được gì.Những người khác cũng đều không lên tiếng, cười ha hả nhìn dáng vẻ rối rắm đáng yêu của cô.Giang Miên Miên thấy không có ai giúp mình, chỉ có thể phát huy đầu óc thông minh của cô, nhanh chóng tìm ra cách giải quyết hoàn mỹ.Cô vui vẻ chạy đến bên cạnh ông bà nội, sau đó tuyên bố hùng hồn với những người đang đứng xem kịch vui: “Ông chú, cô út, cháu không thể đi chơi với mọi người được, cháu phải ở nhà với ông bà nội. Tháng chín này cháu sẽ đến thủ đô học đại học, sau này chỉ có kỳ nghỉ hè và nghỉ đông là được về. Vì vậy cháu phải nhân lúc nghỉ hè này ở bên ông bà nhiều hơn.”Hoàn hảo, không có sơ hở để tấn công.Giang Miên Miên thầm vỗ tay cho mình.“Không sao đâu Miên Miên, cháu có thể đến Hải Thành chơi với dì cả hai tuần rồi lại về với ông bà nội cháu. Không phải kỳ nghỉ hè của cháu vẫn còn hai tháng sao? Hơn nữa một năm cháu cũng không gặp chúng ta được hai lần, bây giờ không đi, sau này đi làm rồi sẽ càng không có cơ hội nữa.” Tô Uyển Đình cố ý trêu chọc cô.Giang Miên Miên nghe vậy, nhất thời lại khó xử.Tô Uyển Ngọc ở một bên xem náo nhiệt đủ rồi liền đứng ra giải vây: “Chị cả, chị đừng trêu chọc nó nữa. Đợi sau này lúc đón Tết em sẽ đưa Miên Miên đến Hải Thành chơi với mọi người vài ngày, còn đợt nghỉ hè này thì để Miên Miên đến Hương Thành chơi với cô út đi.”Tô Uyển Đình vốn cũng chỉ định trêu chọc cô, bây giờ thấy em gái mình nói như vậy, bà ta cũng không tiếp tục nữa: “Được rồi Miên Miên, vậy dì cả sẽ ở Hải Thành đợi cháu đến chơi nhé.”“Vâng vâng, dì cả, Tết đến cháu nhất định sẽ cùng mẹ cháu đến chơi với mọi người.” Giang Miên Miên liên tục gật đầu đồng ý.Giang Trường Phụng nghe Tô Uyển Ngọc sắp xếp như vậy, cũng cảm thấy như vậy rất tốt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận