Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 754 - Không tự lượng sức mình



Giang Trường Hải nghe vậy làm bộ đồng ý: “Ừ, cháu nói cũng đúng.""Đúng không, bác cả, bác cũng cảm thấy cháu nói đúng phải không." Chí Văn ngây thơ cho rằng đã thuyết phục được bác cả của mình, vui vẻ nói."Đúng, tay của hai đứa cũng là dùng để học tập, nếu hai đứa có thể đảm bảo, kỳ thi cuối kỳ của học kỳ này thi được hạng nhất cho bác, cũng không cần hạng nhất cả khối như Miên Miên đâu, chỉ cần đứng nhất lớp, bác cũng sẽ không để cho hai đứa rửa chén, cũng không để cho hai đứa làm cái gì, cháu bảo bác đi chém cục gạch cũng được nữa, như thế nào?" Giang Trường Hải cười híp mắt nhìn hai anh em nói."Kia... Bác cả, chuyện đó, ha ha, cháu cảm thấy lời vừa rồi của bác nói rất có lý, quả thật hai anh em cháu nên làm việc, bác và bác gái cả đã đi làm cả ngày, lại còn phải nấu cơm cho bọn cháu ăn, bọn cháu không thể không hiểu chuyện như vậy, Chí Võ, đi, nhanh chóng bưng chén đi rửa thôi." Chí Văn vội vàng nói."Vâng, vâng, rửa chén, rửa chén." Chí Võ cũng không dám nói thêm gì nữa.Bây giờ Chí Văn thật sự muốn cho mình hai cái tát, thành thật rửa chén không phải tốt sao, sao lại ngu ngốc đi so sánh với Miên Miên. Người ta chính là thần đồng nhỏ mỗi học kỳ nào cũng thi được hạng nhất, bọn họ là hai học tra muốn thi đạt được tiêu chuẩn cũng phải mệt mỏi gần chết, lại dám muốn đãi ngộ như người ta.Thật sự là ngu dốt hồ đồ, quá không tự lượng sức mình rồi!Nhất định là vì mới vừa rồi ăn quá nhiều đồ ngon, đầu óc mê muội, Chí Văn yên lặng nghĩ trong lòng.Giang Trường Hải nhìn hai anh em ngoan ngoãn đi rửa chén, cười ấn vợ và con gái lên ghế salon, lại rửa chút trái cây, đặt trên bàn uống trà nhỏ: "Vợ, con gái, chúng ta ăn chút trái cây, xem tivi một lát.""Anh Hải, hai đứa nó có làm được không? Đừng đập vỡ chén mà em mới mua đó." Tô Uyển Ngọc nhìn hai cháu trai bưng chén đi rửa, không yên tâm nói."Yên tâm đi, đã lớn như vậy rồi, còn không biết rửa chén sao." Giang Trường Hải nói rất chắc chắn.Nhưng ông đã bị vả mặt rất nhanh, Giang Trường Hải mới vừa nói xong không được hai phút, ở trong phòng bếp Chí Văn đã kêu to: "Bác cả, bác tới đây một chút đi, bọn cháu không biết rửa chén."Giang Trường Hải thở dài, bất đắc dĩ đứng dậy đi vào phòng bếp."Thật đần, đã lớn như vậy, ngay cả chén cũng không biết rửa?" Giang Trường Hải quở trách.Hai anh em ngượng ngùng gãi đầu một cái: "Ở nhà bọn cháu chưa bao giờ rửa chén.""Đây, nhìn kỹ, trước tiên dùng nước rửa sơ một chút..."Giang Trường Hải làm mẫu cho hai anh em một chút, sau đó hỏi hai anh em: "Học được chưa?""Được rồi ạ, được rồi ạ." Hai anh em gật đầu liên tục."Tốt lắm, đi rửa đi." Giang Trường Hải tránh ra, nhưng cũng không đi, cứ đứng ở trong phòng bếp nhìn hai anh em, sợ hai đứa này rửa chén không sạch, ngày mai vợ ông nấu cơm không có cách nào dùng được.Tô Uyển Ngọc và Giang Miên Miên xem ti vi trong phòng khách, mới vừa xem được một lát, điện thoại trong nhà vang lên.Giang Miên Miên ở gần, cho nên cô trực tiếp nhận."Alo, xin chào, đây là nhà của Giang Trường Hải, xin hỏi tìm ai vậy ạ." Giang Miên Miên khách khí hỏi."Cừu Non, là anh." Giọng nói của Úc Thừa truyền ra từ ống nghe."Anh Úc, anh kết thúc huấn luyện rồi?" Giang Miên Miên cao hứng hỏi.Tô Uyển Ngọc vừa nghe là Úc Thừa, bà vội vàng tắt tivi, đi đến, cũng muốn nói vài câu với Úc Thừa.Thời gian trước Úc Thừa đi vào căn cứ tiến hành huấn luyện khép kín, đã rất lâu bọn họ không liên lạc, Giang Miên Miên và Tô Uyển Ngọc thật sự rất nhớ cậu.Từ lần trước Giang Miên Miên trở về từ thủ đô, Úc Thừa cũng đã nói chuyện này với cô, cho nên khoảng thời gian này, cô cũng không gọi điện cho cậu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận