Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 1052 - Sống trong nhung lụa



“Cô út, lâu quá không gặp, cháu rất nhớ cô đó, lần này cô tới thì ở nhà cháu thêm mấy ngày đi.” Giang Miên Miên nhào vào trong ngực cô út, nũng nịu nói.“Miên Miên, cô út cũng nhớ cháu, chỉ là cô út đã mua vé máy bay rồi, ngày mai sẽ phải trở về Hương Thành.” Giang Trường Phụng vỗ vỗ sau lưng Giang Miên Miên, nhẹ giọng nói.“Hả? Cô út, cô mới ở đây nửa tháng mà đã phải về rồi sao?” Giang Miên Miên nghe cô út của cô phải về Hương Thành thì trong mắt tràn ngập vẻ không nỡ.“Trường Phụng, ở lại mấy ngày nữa đi, trở về gấp như vậy làm gì chứ?” Giang Trường Hải cũng không nói lời giữ lại.“Đúng vậy, Trường Phụng, em trở về một chuyến cũng không dễ dàng gì, ở thêm mấy ngày nữa rồi hãy đi cũng không muộn mà.” Tô Uyển Ngọc cũng khuyên.“Anh cả, chị dâu, Miên Miên, em không thể ở lại được nữa, công ty em bên kia có một kiện hàng lớn, mặc dù những chuyện này làm theo quy trình là được, nhưng em cũng không thể rời đi quá lâu được, em phải về xem xem.” Giang Trường Phụng giải thích.Hai người Giang Trường Hải đã nghe con gái bọn họ nói về quy mô công ty của Giang Trường Phụng rồi, bây giờ vừa nghe tới là chuyện bên công ty thì bọn họ cũng không nói thêm gì nữa, dù sao thì chuyện công ty cũng quan trọng.“Vậy thì thôi đi, em về công ty xem thử xem, chờ có thời gian lại quay về, bây giờ hiểu lầm đã được tháo gỡ, ngày lễ tết thì về thăm cha mẹ chút.” Giang Trường Hải dặn dò.“Dạ, anh cả, anh yên tâm đi, lúc ăn tết em sẽ trở về ở lại mấy ngày.” Giang Trường Phụng nhẹ giọng nói.Buổi tối khi nấu cơm, Giang Trường Phụng nhìn Tô Uyển Ngọc bận rộn trong phòng bếp, xung phong nhận việc nói: “Chị dâu, để em tới giúp chị cho.”“Không cần đâu, Trường Phụng, một mình chị làm được, em ra ngoài tán gẫu với anh cả em đi.” Tô Uyển Ngọc nào có muốn để em chồng xuống bếp đâu, bà cười từ chối.“Mẹ, cô út của con nấu ăn rất ngon đấy, canh hầm của cô ấy uống còn ngon hơn cả canh hầm của bà nội con nữa.” Giang Miên Miên chạy tới từ phòng khách, nói với mẹ cô.“Phải không? Tài nấu nướng của Trường Phụng lại tốt như vậy à?” Tô Uyển Ngọc nghe thế thì có hơi bất ngờ.Bà còn tưởng rằng Giang Trường Phụng ở Hương Thành làm sếp lớn, trong nhà nhất định có người giúp việc, sống trong nhung lụa nhiều năm như vậy, hẳn là cô ấy cũng không biết nấu nướng gì mấy.“Chị dâu, Miên Miên nói không sai, canh em ninh là tuyệt vời nhất, một lát nữa em ninh ít canh cho chị và anh cả em nếm thử xem.” Giang Trường Phụng nói xong, liền xắn tay áo lên đi vào trong phòng bếp.Có Giang Trường Phụng hỗ trợ, rất nhanh hai người đã làm ra một bàn cơm tối đủ sắc đủ vị.“Oa, mẹ, cô út, thơm quá đi.” Giang Miên Miên nhìn bữa tối phong phú, hít một hơi thật sâu, giơ ngón tay cái lên với hai người.“Ai yo, vợ và em gái của em đúng là tài giỏi mà.” Giang Trường Hải cũng cười hì hì đi tới tán dương.Mấy người náo náo nhiệt nhiệt ăn xong một bữa cơm.Buổi tối Giang Miên Miên rửa mặt xong, ngồi trên ghế sô pha, ôm tay cô út của cô, mềm mại nói: “Cô út, buổi tối cháu muốn ngủ chung với cô.”Ngày mai cô út của cô phải đi, lần sau gặp lại, phải đến lúc ăn tết, cô luyến tiếc cô út cô.Giang Trường Phụng ôm Giang Miên Miên vào trong ngực, nhẹ nhàng đong đưa: “Được, cô út ngủ cùng với Miên Miên.”Giang Trường Hải nhìn tình cảm hai cô cháu này tốt như vậy, bọn họ cũng rất vui mừng, bây giờ mặc dù Trường Phụng không cần lo chuyện cơm áo gạo tiền, cuộc sống đầy đủ sung túc, nhưng không có duyên với con cái, Miên Miên có thể cho cô ấy chút an ủi cũng tốt.”Buổi tối lúc đi ngủ, hai cô cháu nói chuyện phiếm đến rất khuya mới đi ngủ.Rạng sáng hôm sau, ăn sáng xong, Tô Uyển Ngọc liền vội vội vàng vàng đi làm.Chuyến bay của Giang Trường Phụng là buổi sáng, lần này là bạn của cô ấy ở Dương Thị lái xe tới đưa cô ấy đi, hai cha con Giang Miên Miên cũng theo lên xe, tiễn cô ấy đến sân bay.

Bạn cần đăng nhập để bình luận