Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 321. Kẻ gây tai họa

"Con gái ngốc, cha cũng không phải hù dọa bọn họ, chuyện lần này một ngày không tra ra được manh mối, cha sẽ khó chịu thêm một ngày, mà hành động như vậy lại tuyệt đối không thể nhân nhượng, nếu không, không biết lần sau lại mất cái gì đâu." Giang Trường Hải nói.
Giang Miên Miên gật gật đầu, cô cũng cảm thấy để công an đến điều tra là tốt nhất.
Hơn nữa, giống như cha cô nói, lòng của một số người người chính là bị loại nhân nhượng này của bọn họ nuôi lớn.
Ban đêm, Chiêu Đệ nằm ở trên giường, một mực lưu ý đến động tĩnh cánh cửa sát vách.
Sau khi cô ta nghe được Tôn Lệ Hà đi ra ngoài đi nhà vệ sinh, cô ta cũng liền vội vã khoác quần áo lên rồi xuống đất.
"Chiêu Đệ, em định đi đâu?" Nhị Nha ngủ ở bên cạnh Chiêu Đệ, dụi mắt, mơ mơ màng màng hỏi.
"A, chị hai, em đi nhà vệ sinh, chị nhanh ngủ đi." Chiêu Đệ vội vàng thấp giọng nói.
"Ừm, mặc nhiều quần áo một chút, đừng để bị lạnh." Nhị Nha nói xong, xoay người lại ngủ thiếp đi.
Chiêu Đệ thấy Nhị Nha lại ngủ, nhẹ nhàng thở ra.
Cô ta lặng lẽ mở cửa phòng, sau khi thấy trong sân không có người nào khác, chạy chậm tới đống củi, nhanh chóng đem đồng hồ bỏ túi lấy ra từ túi áo ném vào chồng củi.
Dưới ánh trăng nhàn nhạt, trên mặt đồng hồ bỏ túi phản xạ một vòng kim loại sáng loáng, chỉ cần người đi ngang qua hơi để ý liền có thể phát hiện nó.
Tôn Lệ Hà nếu không có lòng tham thì sẽ không nhặt đồng hồ bỏ túi lên cất giấu, nhưng với sự tham lam của đối phương là tuyệt đối không thể nào.
Sau khi làm hết thảy những việc này, cô ta liền rón rén trốn ở trong phòng bếp nhìn Tôn Lệ Hà từ nhà vệ sinh ra, lạnh cóng đến mức run rẩy liền hướng về phòng mà chạy.
Lúc đi đến cửa lại đột nhiên dừng bước, quay lại đi hai bước.
Tôn Lệ Hà cảm thấy mình vừa rồi giống như nhìn thấy một đồ vật gì đó vàng óng ở chồng củi.
Thế là quay trở lại, cầm lên xem xét, sau đó trên mặt lập tức liền lộ ra nét mặt mừng rỡ như điên.
Là đồng hồ bỏ túi!
Trời ạ, chỗ rõ ràng như vậy mà cả nhà anh cả đều không tìm được, thật đúng là mắt quá kém!
Chẳng qua mắt kém cũng rất tốt, nếu không sao bây giờ lại thuận tiện cho mình tìm được.
Bà ta cầm đồng hồ bỏ túi như làm trộm nhìn chung quanh một chút, thấy không ai phát hiện liền vội vàng chạy trở về phòng.
Chiêu Đệ nhìn thấy kế hoạch y như bản thân suy đoán thuận lợi tiến hành như vậy, lộ ra vẻ tươi cười đắc ý.
Tôn Lệ Hà, đây chính là do bà lựa chọn, không trách tôi được!
Ngày mai bà hãy chờ mà nghênh đón giông bão đến đi!
Người và vật cùng tìm thấy, tôi ngược lại muốn xem xem đến lúc đó bà có thể ngụy biện kiểu gì!
Tôn Lệ Hà nằm ở trên giường, đắc ý cầm đồng hồ bỏ túi trong tay.
Nghe anh cả nói, cái đồng hồ bỏ túi này có giá trị mấy trăm đồng đấy, bà ta cần phải tìm người đáng tin cậy, sang tay bán đi, mấy trăm đồng này liền sẽ là của mình.
Tôn Lệ Hà kích động một hồi, nhưng mà nghĩ đến nói lời lúc tối của Giang Trường Hải, trong lòng nhiệt huyết lập tức giống như bị tạt một chậu nước lạnh mà bình tĩnh trở lại.
Bởi vì bà ta biết lấy anh cả tính tình không sợ trời khong sợ đất kia, hơn phân nửa thật sẽ mời công an đến cửa.
Bây giờ đồng hồ bỏ túi ở trong tay chính mình, đến lúc đó nếu như bị công an tra được, truyền ra ngoài, bà ta khẳng định sẽ bị người trong thôn chỉ trỏ.
Nhưng nếu bây giờ bà ta phải giao ra, bà ta quả thật là không nỡ.
Tôn Lệ Hà nằm ở trên giường, do dự xoắn xuýt gần như cả đêm mới miễn cưỡng chìm vào giấc ngủ.
Không nghĩ tới bà ta vừa ngủ, đã nằm mơ mình bị công an phát hiện, bọn họ không nghe giải thích của bà ta, trực tiếp còng tay bà ta lại muốn dẫn đi.
Trên đường đi bà ta lại bị người trong thôn chỉ vào mắng, còn ném trứng thối và đá, bà cụ còn muốn Giang Trường Đào ly hôn với bà ta.
Thế là Tôn Lệ Hà lập tức liền bị dọa mà tỉnh.
Hô... Quá tốt rồi, may mắn chỉ là giấc mơ, thật sự là dọa chết người, Tôn Lệ Hà vỗ lồng ngực của bản thân, vẻ mặt sống sót sau tai nạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận