Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 374. Người phỏng vấn 2

"Đâu có đâu có, làm nghề này của chúng tôi, mặc dù chúng tôi vì săn tin tức phải đi rất nhiều nơi, nghe rất vất vả, nhưng cùng anh em nông dân trồng trọt so sánh, chúng tôi vẫn nhàn hạ hơn nhiều." Phóng viên Triệu cực kỳ khiêm tốn nói.
Giang Trường Hải liền khen một câu: "Các anh đây thật là tuổi trẻ tài cao, còn trẻ như vậy, đã có thể làm nhà báo, còn đi đến nhiều nơi như vậy, thật là giỏi."
"Ha ha, anh suy nghĩ nhiều rồi, muốn nói tuổi trẻ tài cao, hai chúng tôi ai cũng không sánh bằng cháu Giang Miên Miên, cháu ấy mới thật sự là tuổi trẻ tài cao, bài văn cô bé viết hôm đó tôi đã xem rồi, rất có tài văn chương, mà trong đó lại miêu tả cuộc sống tương lai, thật sự để cho người ta ngóng trông." Phóng viên Triệu khen ngợi.
Lần này ông tới phỏng vấn Giang Miên Miên, chính là ông tự chủ động đề xuất với chủ biên.
Lúc ông xem bài văn, ở trong lòng ông đã nghĩ nhất định phải đến gặp người tác giả nhỏ này một chút.
Bây giờ gặp Giang Miên Miên, quả nhiên không để cho ông thất vọng.
Giang Trường Hải cùng Tô Uyển Ngọc nghe được phóng viên từ thành phố đến cũng khen con gái của mình như thế, trong lòng đều rất là tự hào có niềm tin, nói chuyện cũng tự nhiên hơn.
Mà phóng viên Triệu làm nghề này nhiều năm, cực kì có kinh nghiệm với đối nhân xử thế.
Ông thấy người họ Giang quá khẩn trương, cũng thuận thế cùng bọn họ nói chuyện tán gẫu, chờ sau khi bọn họ bình tĩnh lại, mới vào vấn đề chính.
"Anh Giang à, chúng ta bắt đầu phỏng vấn nhé." Phóng viên Triệu nói.
Bản thân Giang Trường Hải trên người giống như có sức hấp dẫn kỳ lạ, ông cùng phóng viên Triệu chỉ nói chuyện một lúc thôi, quan hệ của hai người đã gần gũi hơn nhiều, cũng bắt đầu xưng hô anh em với nhau.
"Ừm, được, bắt đầu thôi." Giang Trường Hải cười ha hả gật đầu nói.
Phóng viên Triệu ánh mắt đầy ôn hòa nhìn về phía Giang Miên Miên nói: "Học sinh Giang Miên Miên, cháu đừng khẩn trương, chúng tôi sẽ phỏng vấn cháu trước. Chúng tôi hỏi vài câu, trong lòng cháu nghĩ như thế nào thì cứ trả lời như thế."
"Vâng." Giang Miên Miên vẻ mặt ngoan ngoãn gật đầu.
Thợ quay phim Ngô khiêng máy ảnh, đầu tiên là quay mặt Giang Miên Miên.
Sau đó phóng viên Triệu lấy ra một chiếc máy tính xách tay và một cây bút máy, sau khi để ra, ông nhìn Giang Miên Miên hỏi: "Bạn học Giang Miên Miên, tôi xem bài văn cháu viết, viết vô cùng tốt, xin hỏi vì sao cháu lại viết như vậy?"
"Bởi vì cháu thấy trên báo, xã hội nước ngoài rất phát triển, cháu tin rằng quốc gia chúng ta nhất định sẽ ở tương lai không xa, cũng có thể trải qua cuộc sống hạnh phúc giàu có giống như bọn họ, thậm chí so với bọn họ còn tốt hơn, người của giai cấp vô sản chúng ta có thể chịu được cực khổ nhất, có thể sáng tạo nhất." Giang Miên Miên vẻ mặt thành thật nói.
Nếu không phải bây giờ đang phỏng vấn, phóng viên Triệu và thợ quay phim Ngô đều định bỏ hết đồ trong tay xuống, vỗ tay khen Giang Miên Miên hay lắm.
Đứa bé này tuổi còn nhỏ như thế, đã có kiến thức như vậy, nói chuyện lại rất có chiều sâu, đúng là anh hùng xuất thiếu niên.
Phóng viên Triệu hít một hơi thật sâu, bình ổn lại cảm xúc vừa bị Giang Miên Miên gợi lên.
Ông lại hỏi tiếp: "Vậy vì sao cháu lại cố gắng học tập như vậy? Theo tôi được biết, cháu chỉ dùng thời gian một năm đã đem tất cả chương trình học của tiểu học đều học xong, còn ở đây thi đạt thành tích tốt là 215 điểm trong kì thi lên cấp, cùng đứng vị trí đầu tiên với học sinh trong trấn. Để đạt được thành tích như vậy, chắc cháu đã trải qua rất nhiều vất vả?"
Giang Miên Miên ngồi thẳng lưng, lời nói đầy tinh thần chính nghĩa: "Cháu là vì sự vùng dậy của Trung Hoa mà học tập! Học sinh tiểu học chúng cháu chính là tương lai của tổ quốc, chúng cháu nhất định phải học tập thật tốt văn hóa và tri thức, sau này lớn lên mới có thể kế thừa các bậc cha ông đi trước, xây dựng quốc gia giàu đẹp vững mạnh, mặc dù học tập rất vất vả nhưng có thể lấy được thành tích như vậy, cháu cảm thấy tất cả đều là đáng giá."
Bạn cần đăng nhập để bình luận