Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 938 - Ngàn dặm mới tìm được một



Tô Uyển Ngọc gật đầu: “Em cũng nghĩ như vậy. Vậy anh dẫn con bé đi trước, tháng 10 đến thì em sẽ đi tìm hai người.”“Được rồi, con gái. Con không cần buồn. Cuối mỗi tuần mẹ vẫn có thể đến thành phố thăm con.” Tô Uyển Ngọc nâng cái cái miệng nhỏ của con gái bà, cười hống nói.“Mẹ, con luyến tiếc mẹ.” Giang Miên Miên ôm eo mẹ cô, làm nũng nói.“A, ngoan, ngoan, lớn rồi mà còn làm nũng. Mọi người đang nhìn kìa, không thấy xấu hổ sao?” Tô Uyển Ngọc sờ khuôn mặt nhỏ của con gái bà, trêu ghẹo nói."Không xấu hổ, con lớn lên là con gái của mẹ." Giang Miên Miên nói hùng hổ.Bởi vì Tô Uyển Ngọc là thừa dịp nghỉ trưa trở về nên bà chỉ ở nhà một chút. Bà nói xong lời cần nói thì lại vội vã về đơn vị làm việc.Chỉ còn dư lại cha con hai ở nhà, Giang Trường Hải cũng không muốn nấu cơm. Ông dứt khoát dẫn con gái ông đi ăn cơm trưa ở tiệm cơm Quốc Doanh. Sau đó lại đi Cung Tiêu Xã mua hai cái kem, hai người vừa đi vừa ăn.Tin tức Tô Uyển Ngọc được chuyển lên làm việc ở thành phố được truyền đi cực kỳ nhanh chóng. Trưa hôm đó, mẹ Vương Lợi đã biết.Bà ấy có người thân làm trong chính quyền thị trấn. Buổi sáng lãnh đạo mở cuộc họp đã tuyên bố việc này, người trong chính quyền thị trấn đều biết.Sau khi mẹ Vương Lợi tan tầm trở về, bà ấy biết tin liền gấp gáp cầm một quả dưa hấu lớn mang đến cửa để chúc mừng.“Chị dâu, chị đến rồi. Mau vào nhà.” Tô Uyển Ngọc nhìn người tới, vội vàng nhiệt tình hô.“Tiểu Tô. Tới đây, trái dưa hấu là món quà tặng cho em.” Mẹ Vương Lợi đưa dưa hấu qua, vui vẻ hớn hở nói.“Chị dâu, quà tặng gì?” Tô Uyển Ngọc bị bà ấy làm cho khó hiểu.“Em còn giả ngốc với chị à? Em không phải được chuyển lên thành phố làm việc sao. Tiểu Tô, em thật có bản lĩnh. Em có thể vượt qua nhiều người lợi hại để được trấn chuyển lên làm việc ở thành phố.” Mẹ Vương Lợi nhìn Tô Uyển Ngọc đầy sùng bái.“À, chị dâu, thì ra chị nói là chuyện này. Ha hả, em đây là đánh bậy đánh bạ, đều là được nhóm lãnh đạo khen thưởng mới cho em cơ hội này.” Tô Uyển Ngọc rất là khiêm tốn.“Em cũng đừng khiêm tốn. Chị nghe nói, danh ngạch này không chỉ có trấn chúng ta đoạt, mà còn cùng người trong huyện trên thị trấn khác cạnh tranh nha! Có thể trở thành người làm việc trên thành phố, không nói ngàn dặm mới tìm được một, mà là ngàn dặm chọn một. Yêu cầu năng lực làm việc cực kỳ gắt.” Hiện tại mẹ Vương lợi thật sự coi Tô Uyển Ngọc trở thành thần tượng của mình.Bà thật là quá lợi hại. Một người không có chỗ dựa, chỉ dùng năng lực và bản lĩnh của mình để trở thành phiên dịch cho chính quyền thị trấn.Bà không chỉ đứng vững mà còn dùng có một năm đã thành công chuyển đến thành phố làm việc. Đúng là nhiều người có năng lực là có thể làm được.Tô Uyển Ngọc cực kỳ thích ánh mắt sùng bái của mẹ Vương lợi khi nhìn mình. Hai người đứng nói chuyện ở cửa một hồi thì bị nhóm hàng xóm đi mua đồ ăn nghe được. Họ lập tức gia nhập đội hình nói chuyện phiếm.Cả đám nhóm hàng xóm hâm mộ, vây quanh Tô Uyển Ngọc chúc mừng.Không đến nửa giờ, toàn bộ nhóm hàng xóm ngõ nhỏ đều biết Tô Uyển Ngọc dựa vào bản lĩnh mình, vượt qua khó khăn rồi được chuyển lên thành phố. Bà sắp lên thành phố để làm việc.Mãi cho đến trời đã tối rồi, mọi người mới lưu luyến trở về nhà mình.Tô Uyển Ngọc vốn dĩ cho rằng chuyện này dừng lại đâu. Bà không nghĩ tới, ảnh hưởng từ chuyện này chỉ mới vừa bắt đầu.Tất cả thôn đến giai đoạn phải báo cáo gặt hái mùa vụ. Đại đội trưởng của từng thôn và chủ nhiệm công xã đều lên trấn mở cuộc họp báo sản lượng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận