Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 834 - Đâu chỉ là tổ tiên phù hộ



Giang Trường Hải lấy ba trăm đồng từ bên trong ra chuẩn bị đem về hiếu kính cha mẹ, đây là điều cả nhà họ đã quyết định từ trước.Họ vốn dĩ dự định chờ trường trung học số 1 thị trấn phát ba trăm đồng tiền học bổng xong mới lấy phân nửa cho hai cụ.Nhưng tiền thưởng của trường trung học số 1 thị trấn phải chờ đến đại hội khen thưởng mới phát, dù sao họ cũng biết thưởng bao nhiêu tiền nên lấy luôn một nửa tiền từ học bổng của thành phố ra là được.“Đi thôi, con gái, chúng ta về nhà nội thôi.” Giang Trường Hải vui mừng nói.“Dạ.” Giang Miên Miên nắm tay cha cô, hai cha con hớn hở đi ra ngoài.Giang Trường Hải chạy xe đạp chở theo con gái mình vừa chạy xe vừa ngân nga hát, mừng rỡ đạp xe về hướng thôn Thạch Kiều.Bởi vì sáng nay thầy Phương ghé thăm nên làm trễ nãi chút thời gian, lúc họ đến thôn Thạch Kiều thì đã gần mười giờ.Những người dân làng dậy sớm làm việc cả buổi sáng lúc này đang ngồi bệt hai bên đường nghỉ ngơi.Nhìn thấy hai cha con Giang Trường Hải trở về thôn, bọn họ đều nhiệt tình chào hỏi: “Trường Hải, Miên Miên hai người về rồi à? Kỳ thi cấp ba này thần đồng nhí của thôn Thạch Kiều chúng ta thi như thế nào?”“Đúng đấy, Miên Miên, lần này thi có được hạng nhất không?”Mặc dù bây giờ Giang Miên Miên đã là một đứa trẻ sắp bước vào năm đầu tiên của cấp ba, nhưng người dân trong thôn vẫn thích xem cô như một đứa trẻ mà chọc ghẹo, dù sao thì tuổi cô thật sự cũng không lớn lắm.Bọn họ hỏi vậy cũng chỉ là nói đùa cho vui.Họ cũng biết mỗi năm thi cấp ba đều là học sinh toàn thành phố cùng thi, dù Giang Miên Miên có giỏi giang thế nào, thông minh thế nào, tài giỏi đến đâu cũng rất khó vượt qua được những đứa trẻ từ nhỏ đã được hưởng nền giáo dục ưu tú trong thành phố.Nhưng mà họ sao cũng không ngờ đến được, họ vừa hỏi xong thì Giang Miên Miên đã tươi cười gật đầu, lớn tiếng nói: “Chú à, lần này đúng là cháu lại thi được hạng nhất đấy.”“Hả? Lại được hạng nhất à?” Người trong thôn tưởng rằng mình nghe chưa rõ, kinh ngạc hỏi.“Đúng vậy, lần thi cấp ba này cháu lại được hạng nhất.” Giang Miên Miên lặp lại lần nữa.“Đúng đó, anh hai, kỳ thi cấp ba này con gái em đứng hạng nhất toàn thành phố, là thủ khoa thành phố đó, sao nào? Giỏi chứ? Không làm mất mặt thôn Thạch Kiều chúng ta đúng không? Là niềm kiêu hãnh của thôn chúng ta đúng không?” Khi Giang Trường Hải nói những lời này giọng nói cũng rất to.Những người làm xong việc đang nghỉ ngơi dưới gốc cây nghe thế đều kinh ngạc và kích động chạy đến, không dám tin mà hỏi: “Trường Hải à, cậu nói thật đó hả? Đứa bé Miên Miên này thật sự thi được hạng nhất toàn thành phố? Là thủ khoa thành phố à?”“Đương nhiên là thật rồi, tôi nói dối mọi người làm gì? Biểu ngữ còn đang treo ở trước cửa trường trung học thị trấn đấy, nếu như mọi người không tin thì có thể đến đó xem.” Giang Trường Hải đắc ý nói.“Ông trời à, đứa bé Miên Miên này thật sự giành được hạng nhất toàn thành phố sao?”“Đứa trẻ này tuyệt đối là Văn Khúc Tinh chuyển thế đấy, thông minh quá rồi, Trường Hải à, nhà họ Giang các người quả là tổ tiên phù hộ rồi, có đứa trẻ này thì sau này nhà họ Giang các người không còn gì phải lo nữa, đợi mà hưởng phúc thôi.”“Đâu chỉ mỗi tổ tiên phù hộ, tôi cũng sắp cháy lên luôn rồi, đứa bé này nhất định là đến để báo ân, hai vợ chồng tôi kiếp trước nhất định đã làm không ít chuyện tốt.”Người dân trong thôn nhìn Giang Trường Hải ưỡn ngực thẳng lưng và Giang Miên Miên cười tít mắt ngồi ở ghế sau xe đạp, nhao nhao năm mồm mười miệng khen ngợi.Trong thôn có cậu nhóc nhiều chuyện lại thích náo nhiệt, vừa hay được tin liền ba chân bốn cẳng chạy về phía nơi làm việc của người nhà họ Giang.

Bạn cần đăng nhập để bình luận