Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 867 - Mua nhà cấp bốn



Hà Bình tự nhiên cũng không chịu cô đơn: “Ông chủ Đường đúng là có đủ thành ý. Cậu kiếm được tiền rồi thì đừng có quên các anh em nha.”“Tốt, nói đi. Hiện tại các cậu có thể lấy ra tới bao nhiêu tiền.” Đường Lâm lấy giấy bút từ trong tiệm ra. Cậu ta viết tên mấy người xuống dưới, nhìn bọn họ dò hỏi.Trình An, Hứa Thịnh, còn có Hà Bình, mỗi người bỏ vốn góp hai ngàn.Úc Thừa sợ bọn họ không đủ tiền để dùng nên góp bốn ngàn.Kỳ thật trong tay cậu còn thừa không ít, nhưng dù sao số tiền này cũng chỉ tham gia cổ phần. Cậu cảm thấy không tốt khi giọng khách lấn át giọng chủ quá nhiều.“Anh Đường Lâm, em góp mười ngàn.” Giang Miên Miên vươn một ngón trỏ, thanh thúy nói.Đường Lâm nghe xong liền nói: “Được, anh đây cũng góp mười ngàn.”Viết hết số tiền của mọi người lên giấy, cậu ta tính một chút thì vừa đủ ba mươi ngàn đồng. Cậu ta thấy hẳn là đủ rồi. Còn lại trong khoảng thời gian, ba cái cửa hàng bánh ngọt này có thể kiếm không ít đâu.“Tốt, quả nhiên là nhiều người thì lực lượng lớn. Qua một hồi liền gom đủ.” Đường Lâm run run giấy tờ ghi tiền, cười ha hả nói.“Vậy là tốt rồi. Sau này có yêu cầu gì thì cứ việc tìm anh em. Anh em đều có tiền.” Trình An đĩnh đạc đi qua đi, ôm bả vai Đường Lâm, vẻ mặt đắc ý nói.“Trình An à, nếu là tớ thật sự chỉ dựa vào một chút tiền cậu. Vụ buôn bán này tớ không cần làm.” Đường Lâm chỉ vào số tiền Trình An góp, cười nói.“Tiền không có nhiều nhưng được cái tâm ý. Tên gian thương lớn như cậu,trên người đầy mùi tiền, không có tình người nha.” Trình An che lại cái mũi, giả vờ rời xa Đường Lâm.Bộ dáng quấy phá kia của cậu khiến mấy người đều bật cười.Mấy người quyết định kế hoạch mở cửa hàng bánh ngọt sau này xong. Mọi người thấy thời gian không còn sớm nên tính toán về nhà.Ở trên xe, Úc Thừa nhìn công trường đang thi công, quay đầu hỏi Giang Miên Miên: “Cừu Non, hiện tại em còn trong tay bao nhiêu tiền?”“Ân? Anh Úc, trong tay em đại khái còn hơn hai mươi ngàn đồng tiền.” Giang Miên Miên tính một chút, trừ mười ngàn đồng vừa rồi, trả lời.“Nếu em không cần dùng tiền gấp thì có thể trước tiên mua một căn hộ ở kinh đô. Ôn Thị bên kia đã bắt đầu mua bán thương lượng căn hộ. Tính từ hiện tại thì chính sách này sớm hay muộn cũng sẽ mở rộng ra ở những địa phương khác. Đến lúc đó dựa vào sự phát triển này, giá thành của các căn hộ sẽ rất lớn. Kinh đô với tư cách là thủ đô thì sẽ dẫn đầu xu hướng. Dù sao sớm hay muộn thì em cũng học tập trên đó. Hay là thừa dịp này mau một căn hộ đặt ở nơi đó để tăng giá trị cũng tốt.” Úc Thừa đem phân tích thị trường căn hộ ở thành phố cho Giang Miên Miên nghe.Giang Miên Miên vừa nghe lời này, tức khắc trợn tròn đôi mắt nhìn về phía cậu.Anh Úc cũng quá lợi hại đi. Cậu rất nhạy bén với kinh tế và chính sách quốc gia. Cậu chỉ nhìn chỗ đó trong vài giờ mà có thể phân tích ra hướng đi của thị trường nhà ở trong tương lai. Cậu đúng là một người ghê gớm.“Úc Thừa nói rất đúng. Tớ cũng cảm giác kinh tế phát triển. Sau này giá nhà khẳng định sẽ cao lên. Hiện tại tớ đã mua ba ngôi nhà cấp ba, Anh Úc của em cũng mua một ngôi nhà cấp bốn. Trình An, Hà Bình, còn có Hứa Thịnh, tất cả bọn họ cũng mua một ngôi nhà cấp ba. Hiện tại trong tay em nếu còn thừa tiền, cũng có thể mua nhà.” Đường Lâm cũng tán đồng nói.Đường Lâm làm ăn buôn bán kiếm không ít tiền. Chỉ là bên trong việc buôn bán của cậu cần rất nhiều tài chính. Cậu dùng số tiền có thể sử dụng trong tay trực tiếp mua ba ngôi nhà cấp ba.Mà Úc Thừa mua nhà cấp bốn, chỉ đơn thuần là bởi vì thích hoàn cảnh yên tĩnh của nhà cấp bốn.Đến nỗi Trình An, Hà Bình và Hứa Thịnh là ba người có chút thảm.Gia đình bọn họ điều kiện tuy rằng rất tốt, nhưng là người trong nhà sợ con cái bị nuôi thành thói quen tiêu tiền, ăn xài phung phí. Cho nên từ nhỏ tiền tiêu vặt của bọn họ đã bị người trong nhà quản rất nghiêm. Số tiền họ có thể dùng chỉ đủ mua một ngôi nhà cấp ba.

Bạn cần đăng nhập để bình luận