Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 487. Cùng nhau đào sâm

Lúc người nhà họ Giang tiễn Giang Trường Hải đi, Giang Trường Hà đột nhiên nhớ ra gì đó, chạy đuổi theo hai người: “Anh cả, em có chuyện muốn nói với anh một chút.”
“Chuyện gì mà gấp gáp vậy?” Giang Trường Hải nghi hoặc hỏi.
Giang Trường Hà nhìn trai nhìn phải xác định không có người khác mới đè giọng nói: “Anh cả, là chuyện tốt, mấy hôm trước Chiêu Đệ lại mơ thấy vị thần tiên kia, ông tiên đó nói với Chiêu Đệ rằng trên ngọn núi ở phía sau thôn chúng ta có một củ nhân sâm già. Em nghĩ rồi, chờ khi nào anh có thời gian, lại gọi thêm Trường Đào nữa, ba anh em chúng ta đi đến ngọn núi đó, đào nhân sâm lên rồi mang đi bán, chúng ta chia đều nhau.”
Giang Trường Hà cảm thấy một mình mình lên núi thì không an toàn, không phải mọi người vẫn nói là đánh hổ thân huynh đệ, ra trận phụ tử binh(1) sao.
(1) Ý chỉ khi đối mặt với vấn đề sinh tử thì người cộng tác đáng tin cậy nhất là những người thân ruột thịt của mình.
Hơn nữa, ba anh em họ cùng đi lên núi, có thể sẽ an toàn hơn.
“Nhân sâm?” Tô Uyển vô cùng kinh ngạc, nếu thật là như vậy thì quả là tin tức tốt.
Giang Trường Hải cũng vô cùng kinh ngạc, trước kia ông ta thường xuyên chạy lên núi nhưng cũng không nhìn thấy củ nhân sâm nào.
Nhưng mà cũng không nghi ngờ, mặc dù Chiêu Đệ hơi kỳ lạ nhưng chắc là sẽ không hãm hại cả cha mẹ ruột đâu.
“Được rồi, cứ như vậy đi, Trường Hà, chờ cuối tuần này anh được nghỉ, anh về nhà rồi chúng ta cầm dụng cụ đi đào nhân sâm.” Giang Trường Hải cười nhe răng, vui vẻ nói.
Lúc trước ông cũng từng nghe công nhân nhắc tới, mấy cửa hàng thuốc thu mua nhân sâm giá cả vô cùng đắt, đều là gấp hai lần, nếu đây là sự thật thì thật là tốt quá.
“Được!” Giang Trường Hà thấy anh cả đồng ý bèn nghĩ đến hôm nào có thời gian cũng nói với em ba một tiếng, vậy là chuyện này quyết định xong xuôi rồi.
Nhìn hai người đạp xe đạp rời đi, Giang Trường Hà tươi cười hớn hở quay vào nhà, về đến phòng thì nhìn thấy Triệu Tiểu Quyên đang thay tã cho con, tâm trạng rất tốt.
“Nào, cho cha xem xem hôm nay con của cha có béo hay không nào?” Giang Trường Hà nhìn thấy Giang Nguyên Bân nằm trên giường đang cười toét miệng, không khỏi cảm thấy thích thú.
“Béo hơn, thằng bé này bây giờ có thể ăn được rồi, cơ thể cũng khỏe mạnh, không có ngày nào là không quậy cả.” Vẻ mặt của Triệu Tiểu Quyên hạnh phúc nhìn con trai mình.
Giang Trường Hà chờ Triệu Tiểu Quyên thay tã xong, cẩn thận ôm đứa bé trêu đùa một lúc, lúc này mới nhắc tới chuyện cuối tuần đi đào nhân sâm.
“Tiểu Quyên, lúc nãy anh nói với anh cả về chuyện nhân sâm, anh cả nói cuối tuần này trở về rồi đi lên núi với chúng ta.”
“Cha, cha vừa nói gì?” Chiêu Đệ đang làm bài tập về nhà ở trong phòng đột nhiên nghe thấy cha cô ta nói như vậy, không thể tin được hỏi lại.
“Hả? Cha nói cuối tuần này cha và bác cả của con, còn có cả chú ba đi đào nhân sâm mà con nói đó.” Giang Trường Hà lặp lại nhưng cũng không rõ vì sao.
Chiêu Đệ nghe vậy, hai mắt trợn to, mặt đỏ lên, thở hổn hển đè giọng chất vấn: “Cha, cha, sao cha lại hồ đồ như vậy chứ, sao cha lại nói chuyện này cho bác cả, đây là bí mật của nhà mình mà, nhà mình phải dựa vào tiền bán nhân sâm này, nhà người khác biết việc này thì không muốn nói cho ai biết, sao cha lại nói cho bác cả?”
Chiêu Đệ thật sự bị cha cô ta làm cho tức chết rồi!
Cô ta phòng ngày phòng đêm đề phòng một nhà ba người kia, nhưng mà thế nào cũng không nghĩ tới, ngay lúc hái trái cây thì bị sút cho một cái, vậy mà lại bị cha của cô ta chắp tay dâng tặng cho người ta.
Mặc dù không quên nói nhỏ giọng nhưng lúc Chiêu Đệ quát hỏi vẫn làm cho Giang Nguyên Bân ở trong lòng Giang Trường Hà sợ tới mức khóc ầm lên.
Triệu Tiểu Quyên vội vàng ôm lấy đứa trẻ, nhẹ nhàng dỗ dành: “Ôi, Nguyên Bân ngoan nha, đừng sợ, chị của con không mắng con đâu nè.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận