Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 818 - Nấu canh gà cho Miên Miên



Giang Trường Hải bèn cười nói: “Xưởng trưởng, xưởng của chúng ta rất tốt, công việc cũng không có khó khăn gì, chỉ là vấn đề cá nhân của tôi. Con gái tôi sắp thi vào cấp hai, anh cũng biết đấy, dựa vào thành tích của con bé chắc chắn có thể lựa chọn học ở bất cứ trường cao trung nào trong thành phố này, con gái tôi từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ phải sống xa cha mẹ, tôi không thể để con bé ở lại trường học được, cho nên tôi cũng phải vào thành phố theo nó, tôi từ chức xong định sẽ vào thành phố tìm một công việc mới, cũng có thể ở bên cạnh để chăm sóc con bé.Ông làm việc ở xưởng vận tải thời gian lâu như vậy, xưởng trưởng tất nhiên hiểu rõ ông thương con gái mình đến mức nào.Vì tiền đồ của con gái thì đổi công việc đối với Giang Trường Hải cũng không phải việc quá khó khăn.Nghe xong lí do này, tất cả câu từ mà xưởng trưởng chuẩn bị nói để giữ người lại cũng không thể nói ra được.“Được rồi, Trường Hải này, vậy sau này cậu nhớ quay lại xưởng thăm người anh này đấy nhé.” Xưởng trưởng không có cách nào để giữ người bèn vỗ vai Giang Trường Hải dặn dò.“Được chứ, xưởng trưởng cứ yên tâm, tôi sẽ không quên sự cất nhắc từ trước tới giờ mà xưởng trưởng dành cho tôi đâu, sau này có cơ hội tôi sẽ về thăm anh.” Giang Trường Hải chân thành nói.Từ xưởng vận tải đi ra, Giang Trường Hải dáng vẻ nhẹ nhàng thoải mái vặn eo một cái, ông vốn không phải kiểu người thích gò bó, cuối cùng bây giờ cũng trở thành người tự do rồi.Sáng hôm sau, người vừa được tự do là Giang Trường Hải mang theo tất cả tiền trong nhà, đi đến Hải Thành lần nữa.Còn Giang Miên Miên vẫn đang nỗ lực phấn đấu cho việc thi lên cấp hai, Giang Trường Hải đi liên tục hai chuyến tới Hải Thành.Mắt thấy chỉ còn nửa tháng nữa là đến kì thi cấp ba, ông mới tạm thời dừng bước, định sẽ đợi con gái thi xong mới tiếp tục kiếm tiền sau.Tháng năm trôi qua, chớp mắt đã tới tháng sáu, mặc dù ngày nào Trương Quế Hoa cũng bận làm nông, nhưng trong lòng bà ta lúc nào cũng nghĩ tới ngày thi cấp ba.Bởi vì trong lòng luôn lo lắng về việc thi cử của Giang Miên Miên, mấy ngày này bà ta không thể tập trung làm việc được.Thấy bà lo lắng như vậy Giang Đại Sơn mới nói: “Nếu bà lo lắng cho Miên Miên thì cứ vào thị trấn thăm con bé đi, đừng có ngày nào cũng như người mất hồn như vậy nữa. Công việc trong nhà có thêm hay thiếu bà thì cũng không ảnh hưởng gì đâu, bà cứ nói lại với thôn trưởng, ông ấy chắc chắn sẽ để bà đi thôi.”Ban đầu Trương Quế Hoa còn hơi do dự, lúc này nghe Giang Đại Sơn nói vậy, lập tức vui vẻ trở lại.Phải rồi, thay vì mỗi ngày đều phải ngồi ở nhà lo lắng ngược xuôi, chi bằng tự mình đến thăm Miên Miên cho rồi.“Ông nói đúng, giờ tôi sẽ đi gặp thôn trưởng để xin nghỉ.” Trương Quế Hoa nói xong liền nhanh chóng ra khỏi nhà.Giang Đại Sơn thấy bà như vậy, bất lực lắc đầu, thật ra trong lòng ông cũng nhớ cháu gái của mình rồi.Vợ ông đến đó chăm sóc Giang Miên Miên thì ông cũng an tâm đôi phần.Quả nhiên thôn trưởng giống hệt lời Giang Đại Sơn nói, vừa nghe Trương Quế Hoa muốn vào thị trấn chăm sóc con chim phượng hoàng đã bay khỏi thôn của mình thì ngay lập tức đồng ý cho bà ta được nghỉ.Như vậy bà ta không cần phải lo lắng nữa, cứ đợi Giang Miên Miên thi xong rồi quay lại sau.Sau khi Trương Quế Hoa quay về liền đứng trước chuồng gà nhà mình, vẻ mặt do dự nhìn chằm chằm cả buổi.Ba con gà mái này là bà ta cố ý giữ lại để đẻ trứng cho Miên Miên và ba đứa cháu của mình ăn, cũng là chỗ lương thực có giá trị nhất trong nhà.Nhưng hiện tại Miên Miên sắp sửa thi cấp ba rồi, con bé học hành vất vả, chắc chắn là rất mệt.Nghĩ đến đây, cuối cùng bà cũng hạ quyết tâm, xoay người bước vào phòng lôi ra mấy sợi dây thừng, trực tiếp bước vào chuồng bắt ba con gà kia rồi cột chân chúng lại.Bà ta chuẩn bị đem theo ba con gà này vào thị trấn, hầm canh cho Giang Miên Miên ăn.Canh gà là món vô cùng bổ đấy.Sau đó lại cầm thêm hơn hai mươi quả trứng gà mà lúc trước đã cố tình để dành cho Giang Miên Miên đem bỏ vào trong giỏ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận