Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 1035 - Cha mẹ, đứa con bất hiếu trở về rồi



Trong thôn có một chàng trai đưa tin rất tốt bụng, một tay cầm đồ uống, một tay cầm kem, trong miệng còn ngậm một miếng bánh đào, chạy đến nơi làm việc của người nhà họ Giang báo tin.Khi Tiểu Trụ Tử chạy tới, người trong thôn đang xếp hàng để nhận nông cụ từ đại đội trưởng, cậu cao hứng chạy đến trước người nhà họ Giang, thở hổn hển nói: “Chú Giang, thím Giang, mọi người mau ra cổng làng nhìn đi, chị Trường Phụng và anh Trường Hải của cháu trở về rồi.”“Ai cơ? Cháu nói ai cơ?” Trương Quế Hoa vừa nghe thấy Tiểu Trụ Tử nói vậy, trước mắt tối sầm lại, thiếu chút nữa đã không đứng vững, may là Giang Trường Đào đứng ở phía sau bà ta giúp đỡ một chút, nếu không bà ta đã ngã sấp xuống rồi.“Thím Giang à, chị Trường Phụng của cháu, chị Trường Phụng của cháu trở về rồi, chị ấy còn ngồi xe ô tô con trở về cơ, ăn mặc rất đẹp, vừa nhìn đã biết là ở bên ngoài sống rất tốt, còn mua cho chúng ta bánh đào, nước ngọt và kem nữa.”Trên đường chạy tới đây báo tin, Tiểu Trụ Tử đã lấy bánh đào ăn rồi, lúc này một tay cậu mang theo nửa chai nước ngọt, trong miệng thì cắn một que kem, đang im lặng tỏ rõ với mọi người lời hắn nói đều là thật.“Đi, lão Tam, nhanh, mau đỡ mẹ qua đó.” Trương Quế Hoa rất xúc động, bà ta cũng không cầm nổi cái quốc vừa mới lấy, bà ta dùng sức vỗ vỗ Giang Trường Đào giúp mình một tay, sốt ruột nói.Những người khác trong nhà họ Giang cũng bị tin tức bất ngờ này làm chấn động, hiện tại nghe thấy lời của lão thái thái, lúc này bọn họ mới phản ứng lại.“Vâng.” Giang Trường Đào đáp lại một tiếng, rồi dìu lão thái thái đến cổng làng.Những người nhà họ Giang khác cũng đi theo sau lão thái thái, bước nhanh về phía cổng làng.Những người khác trong thôn đang đứng ngốc cả ra, nhìn thấy những đồ mà Tiểu Trụ Tử đang cầm rất ngon, cũng như đàn ong vỡ tổ chạy ra cổng làng.Nghe Tiểu Trụ Tử nói, Giang Trường Phụng đã mua rất nhiều đồ ăn ngon cho người trong thôn thỏa sức ăn, chuyện tốt như thế này, sao bọn họ có thể bỏ qua chứ.Giang Trường Phụng sốt ruột về nhà, sau khi đứng ở cổng làng nói chuyện với người ở trong thôn một lúc bèn đặt đồ ăn ở bên đường, bảo tài xế tiếp tục lái xe về phía trước.Lão thái thái và những người khác từ ngoài đồng ruộng trở về, vừa lúc nhìn thấy đuôi xe và một làn khói xe đang tỏa ra.“Thím Giang, đó chính là xe mà chị Trường Phụng của cháu đang ngồi.” Giọng của Tiểu Trụ Tử từ phía sau truyền đến.Lão thái thái nghe vậy, vỗ vỗ tay Giang Trường Đào, người nhà họ Giang lập tức thay đổi hướng, đi về nhà của mình.Mà người trong thôn đang đứng yên tại chỗ, do dự một lúc, vẫn tiếp tục đi ra cổng làng, dù sao bên đó cũng có đồ ăn ngon.Giang Trường Phụng đứng ở cửa nhà, nói mấy câu với người bạn, lại nói cảm ơn, sau đó người bạn đó lái xe rời đi.Đợi sau khi chiếc xe rời đi, bóng dáng của những người nhà họ Giang lập tức xuất hiện ở trước mặt Giang Trường Phụng.Giang Trường Phụng nhìn trên đầu cha mẹ đã có những sợi tóc bạc, trên mặt có thêm những nếp nhăn, còn chưa kịp nói câu nào, nước mắt đã lộp bộp rơi xuống.“Cha mẹ, đứa con gái bất hiếu của hai người đã trở về rồi.” Giang Trường Phụng quỳ trên mặt đất, giọng nghẹn ngào nhìn cha mẹ nói.“Trường Phụng, thật sự là con, thật sự là con đã trở về rồi.”Nhìn thấy đứa con đã rời nhà đi hơn mười năm không nhận được tin tức gì cả, lúc này lại đứng rành rành ở trước mặt, trong lòng Trương Quế Hoa xúc động không thôi.Bà ta cũng không cần con trai dìu, bước chân lên, hấp tấp chạy về phía cửa nhà, bà ta vừa muốn đưa tay ôm lấy người con gái đã bao năm không gặp của mình, lại đột nhiên dừng lại.Bà ta đứng đối diện với Giang Trường Phụng, xụ mặt xuống mắng: “Con cái đồ bất hiếu này, bao nhiêu năm nay con đã đi đâu hả? Con có gan đi nhiều năm như vậy, thì đừng có trở về nữa? Bây giờ con về làm gì?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận