Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 357. Gửi bài văn 2

Nói xong câu cuối cùng, giọng nói của thầy ấy có chút nghẹn ngào. Tổ quốc hiện giờ vẫn phát triển quá chậm, vẫn còn không ít người dân ngay cả cơm cũng không được ăn no.
Những người khác cũng trầm mặc, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Giang Miên Miên trước nay vẫn không hoàn toàn dung hòa bản thân vào thế giới này, lúc này cũng cảm thấy đồng tình với thời đại.
Cô cảm thấy mắt mũi mình chua xót, tay nắm chặt thành nắm đấm rồi lại buông ra.
Cô ngẩng mặt lên, gương mặt non nớt mà kiên định: “Sẽ như vậy. Thầy à, không bao lâu nữa trong tương lai chắc chắn thầy sẽ thấy được ngày này.”
Giọng nói của cô cứng rắn và khẳng định như vậy, ánh sáng trong đôi mắt dường như muốn thiêu cháy mắt của Lưu Văn.
Lưu Văn sửng sốt một lúc, sau đó cười dịu dàng: “Thầy cũng tin rằng sẽ có ngày như vậy.”
Tổ quốc nỗ lực trưởng thành trong tương lai như vậy, thầy ấy có lí do gì để không tin chứ.
Sau đó hắng giọng một cái: “Khụ khụ, quay lại vấn đề chính. Em Giang Miên Miên, em có gửi bài văn của mình không?”
“Gửi ạ.”
Nếu như vừa rồi Giang Miên Miên còn có chút do dự, vậy thì bây giờ đã là không thể chối từ.
“Tốt lắm. Mẹ Giang Miên Miên, em Giang Miên Miên, những gì cần nói chúng tôi đã nói xong cả rồi, chúng tôi đi trước.”
“Ôi, hai thầy đi một chuyến xa như vậy để đến đây, ở lại ăn bữa cơm đã. Cha con bé sắp về rồi.” Tô Uyển Ngọc vội vàng giữ khách lại.
“Thôi, mẹ Giang Miên Miên, trường học chúng tôi còn có việc, chúng tôi không ở lại ăn cơm nữa.” Mạnh Vệ Đông khoát tay.
“Vậy hai thầy chờ một chút.”
Tô Uyển Ngọc nói xong liền chạy đến nhà bếp, lấy quả dứa tuần trước Úc Thừa gửi đến dùng dây thừng buộc chặt đưa cho hai thầy giáo.
“Trong nhà cũng không có thứ gì tốt, đây là quả dứa mà bạn gửi đến, hai thầy cầm về nếm thử đi.”
“Mẹ Giang Miên Miên, chị làm gì vậy? Chúng tôi không thể lấy đồ trong nhà của học sinh được.” Hai người vội vàng từ chối.
“Thầy Mạnh, thầy Lưu, các thầy cứ cầm đi ạ. Đây là hoa quả nhà anh em tự trồng được, không đáng tiền.” Giang Miên Miên mở mắt nói mò.
Lưu Văn và Mạnh Vệ Đông từ chối nửa ngày, cuối cùng vẫn bị nhét vào trong tay.
Hai người họ chưa từng thấy quả dứa, tưởng rằng thực sự là quả nhà trồng được không đáng tiền, thầm nghĩ đem về cho người nhà nếm thử cũng tốt.
Đến tối Giang Trường Hải tan làm về nhà, nhìn thấy hai mẹ con đang tươi cười nhìn mình.
“Hai mẹ con sao vậy? Có chuyện gì tốt à? Sao lại vui đến như vậy?” Giang Trường Hải nghi hoặc hỏi.
Tô Uyển Ngọc nháy mắt với Giang Miên Miên, tỏ ý để cô tự nói.
Giang Miên Miên chạy đến ôm lấy cánh tay của cha, cười hì hì: “Cha, hôm nay thầy Lưu và thầy Mạnh đến nhà chúng ta, các thầy cố ý đến nói thành tích kì thi cho con, con thi được 215 điểm, là hạng nhất đó. Hơn nữa thầy Lưu còn bảo con đem bài văn của kì thi lần này gửi đến tòa soạn trong huyện.”
“Ôi chao, sao con gái của cha lại lợi hại đến vậy chứ?” Giang Trường Hải kích động đến mức muốn bế Giang Miên Miên đến tung lên vài cái.
Nhưng thời gian này Giang Miên Miên được ăn ngon, không chỉ cao lên mà còn béo ra.
Cuối cùng, ông ngồi xổm xuống cõng Giang Miên Miên lên, hai người chạy trong sân vài vòng khiến Giang Miên Miên cười rất vui vẻ.
Tô Uyển Ngọc đứng ở cửa cười nhìn hai cha con đùa nghịch.
Đợi sau khi hai người chơi được một lúc, Tô Uyển Ngọc mới lên tiếng: “Được rồi, chơi một lúc thôi, mau vào rửa tay ăn cơm.”
“Tới đây. Đi nào con gái, chúng ta đi ăn cơm thôi.” Giang Trường Hải trực tiếp cõng Giang Miên Miên đi vào nhà.
Đợi sau khi ăn cơm tối xong, Giang Trường Hải hưng phấn nói: “Vợ, ngày mai anh xin nghỉ một ngày về thôn thăm cha mẹ một chút, nói tin tốt này cho cha mẹ, để hai người họ cũng vui vẻ một chút.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận