Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 1132 - Hiếm khi có chút tính trẻ con



“Chú Giang nói đúng, rất nhiều sinh viên của đại học Thủ Đô đều đạp xe đi học.” Đường Lâm tán thành.Bọn họ đứng trong sân xem một lúc, Giang Trường Hải lại lấy chìa khóa mở nhà chính ra. Tứ hợp viện này đã được Úc Thừa mua một khoảng thời gian rồi, mặc dù trong phòng không có người ở nhưng vẫn được quét dọn rất sạch sẽ.Có thể nhìn ra Úc Thừa đã cho người đến quét dọn vệ sinh. Tô Uyển Ngọc nhận ra những điều này, nhất thời cảm thấy đứa nhỏ Úc Thừa này rất chu đáo. Bây giờ bọn họ đã có thể xách đồ vào ở, không cần phải quét dọn nữa.Giang Trường Hải đặt hành lý vào trong phòng, nhìn hai đứa trẻ nói: “Được rồi, Đường Lâm, Trình An, các cháu cũng đi theo cả nhà chú bận bịu suốt một buổi sáng rồi. Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm trước đã, lát nữa lại quay về.”“Vâng. Chú Giang, mọi người chưa quen với khu vực này, đúng lúc chúng ta ra ngoài ăn cơm, cháu sẽ giới thiệu địa hình xung quanh đây cho mọi người.” Trình An vui vẻ nói.“Được, đi thôi.”Cả nhà Giang Trường Hải đi theo Trình An và Đường Lâm, tìm một quán cơm sạch sẽ, ăn một bữa cơm thật náo nhiệt.Ăn cơm xong, Giang Trường Hải định ra ngoài tính tiền, Trình An thấy vậy vội vàng đứng lên ngăn cản ông.“Chú Giang, chú cứ ngồi đi ạ, chú không cần thanh toán đâu. Mọi người lần đầu tiên đến thủ đô, phải để cháu làm tròn trách nhiệm của người bản địa chứ. Sao có thể để chú thanh toán được. Để cháu đi ạ.” Trình An vừa nói vừa chuẩn bị trả tiền.“Trình An, đứa nhỏ này tranh giành với chú Giang làm gì chứ. Các cháu còn đang đi học chưa kiếm được tiền, sao chú Giang lại để các cháu mời được?” Giang Trường Hải ngăn Trình An lại, không để cậu ấy qua đó.Đường Lâm đang ngồi ở một bên cười cười: “Chú Giang, vừa nãy cháu đã thanh toán rồi.”“Cháu trả khi nào?” Giang Trường Hải sửng sốt, nhưng ngay sau đó đã phản ứng lại.Vừa rồi lúc đang ăn Đường Lâm nói muốn đi nhà vệ sinh, nhất định lúc đó cậu ta đã trả tiền rồi.Giang Trường Hải nghĩ đến đây, cảm thấy đứa nhỏ Đường Lâm này còn nhỏ tuổi nhưng lại cư xử rất chu đáo, thực sự là ưu tú hơn những đứa nhỏ cùng trang lứa rất nhiều.Trình An hiển nhiên cũng đã đoán ra, cậu ấy cười lớn giơ ngón tay cái với Đường Lâm: “Không tệ nha, thằng nhóc này, cậu vẫn xảo quyệt gian trá như thường lệ.”“Chứ còn sao nữa? Cậu nghĩ ai cũng ngốc như cậu à?” Đường Lâm nhíu mày nhìn cậu ấy, vẻ mặt hiếm khi lại có chút trẻ con đắc ý.Tô Uyển Ngọc nhìn hai đứa nhỏ này, cười dịu dàng nói: “Hai đứa đúng thật là, đến giúp nhà cô mà còn giành trả tiền, cháu như vậy khiến những người lớn như bọn cô rất ngại đấy. Như vậy đi, đợi sau khi cô thu xếp nhà cửa xong sẽ mời các cháu đến ăn cơm, coi như để cảm ơn các cháu hôm nay đã đến đón cả nhà cô.”“Ha ha, dì Uyển, dì khách sáo quá rồi. Nhưng nếu dì mời chúng cháu ăn cơm thì chúng cháu nhất định sẽ đến.” Trình An lập tức đồng ý, không hề khách sáo chút nào.“Đúng đấy dì Uyển, từ sau khi cháu được nếm thử tay nghề của dì, cháu vẫn luôn nhớ đến đấy. Bây giờ có cơ hội cháu đương nhiên là sẽ đi.” Đường Lâm cũng đồng ý.Tô Uyển Ngọc được Đường Lâm nịnh nọt đến mặt mày hớn hở, bà nhìn hai người họ, đúng là càng nhìn càng yêu thích.“Nếu như hai đứa thích ăn món dì nấu thì sau này đến chơi nhiều một chút, ngày nào dì Uyển cũng sẽ làm đồ ăn ngon cho hai đứa.” Tô Uyển Ngọc nhiệt tình đáp.“Vậy thì tốt quá, dì Uyển, chuyện này cứ quyết định như vậy nhé. Sau này có thời gian chúng cháu sẽ đến tìm Miên Miên chơi.” Trình An vui vẻ hớn hở gật đầu.Đường Lâm nghĩ đến việc nhà mới của bọn họ cũng không có đồ điện gia dụng gì, lại đề nghị: “Chú Giang, dì Uyển, cách đây không xa có một siêu thị lớn do cháu và bọn Úc Thừa cùng nhau mở ra, trong đó bán các đồ dùng trong nhà và đồ điện gia dụng, cháu dẫn mọi người qua xem một chút nhé.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận