Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 565 - Không thể nói



Giang Miên Miên ngồi yên sau, hai tay ôm eo Úc Thừa, cách một lớp khăn quàng cổ lớn tiếng nói: "Anh Úc, em ngồi ổn rồi, chúng ta lên đường thôi.""Được, vịn chắc nhé." Úc Thừa thu lại chân đang chống đất, đạp xe đi.Đến xưởng luyện thép ở ngoại ô, xưởng phó xưởng luyện thép đích thân ra nghênh đón hai người, không vì Úc Thừa và Giang Miên Miên là trẻ con mà thất lễ.Ông ta còn cố ý dành ra một căn phòng làm việc tạm thời bỏ không cho hai người dùng.Xưởng phó để một sư phụ già giới thiệu cho hai người những công cụ trong xưởng, cho phép hai người tùy ý dùng, cần gì thì cứ mở miệng, bọn họ sẽ cố gắng chuẩn bị.Sau khi giới thiệu xong công cụ thì vị sư phụ già kia rời đi, Giang Miên Miên túm lấy cánh tay Úc Thừa, hưng phấn nói: "Anh Úc, công cụ ở chỗ này thật là đầy đủ, chúng ta mau bắt tay làm đi.""Cừu Non, chúng ta vẫn nên để xưởng phó cử thợ cả đến đây thì hơn, những công cụ này thoạt nhìn rất chuyên nghiệp." Úc Thừa đề nghị."Không cần đâu anh Úc, những thứ này em đều biết dùng, anh hỗ trợ em một tay là được." Giang Miên Miên vô cùng tự tin nói."Em đều biết dùng?" Úc Thừa nghe vậy thì hơi kinh ngạc.Cậu cũng biết một chút hàn điện, chẳng qua cậu cảm thấy lắp đặt TV là một việc cần có kỹ thuật, sợ kỹ thuật của mình không tốt, làm lãng phí vật liệu, nhưng cậu không ngờ Cừu Non lại định tự tay làm."Anh Úc, anh đang coi thường em đấy à? Em đã nói em có nhiều chỗ lợi hại lắm, hì hì." Giang Miên Miên hơi đắc ý nói."Được, là anh xem thường em, vậy chúng ta bắt tay vào làm đi." Úc Thừa lấy vật liệu trong túi ra, nói với Giang Miên Miên."Được."Giang Miên Miên và Úc Thừa ở lại xưởng luyện thép đến tận hơn ba giờ mới ra về. Mùa đông, trời tối sớm, xưởng luyện thép lại cách xa nhà bọn họ, hai người sợ về trễ, nhìn đường không rõ.Lúc hai người về đến nhà đã là bốn giờ hơn, Giang Trường Hải đã tan ca về nhà."Hà, lạnh quá, chết cóng mất." Giang Miên Miên vừa vào nhà đã không ngừng giậm chân, xoa hai tay.Thời tiết này đạp xe đạp đi lâu như vậy thật là quá chịu tội."Con gái, nhóc Úc, hai đứa đi đâu đấy? Mẹ con bảo mới sáng sớm mà hai đứa đã đi ra ngoài, trời tối rồi mới trở về?" Giang Trường Hải đi tới, đưa tay giúp Giang Miên Miên sưởi ấm khuôn mặt nhỏ bị đông lạnh đến đỏ bừng, quan tâm hỏi."Cha, con với anh Úc làm gì không thể cho mọi người biết trước được, đây là hành động bí mật. Mọi người chờ xem, đến lúc đó chúng con nhất định sẽ cho cha một ngạc nhiên siêu lớn." Giang Miên Miên thần bí nói."Vậy sao, ngạc nhiên lớn gì thế?" Giang Trường Hải nhìn dáng vẻ của con gái thì phối hợp lộ ra một biểu cảm tò mò."Không thể nói, nói ra rồi thì đâu còn là điều bất ngờ ạ." Giang Miên Miên chống tay nhỏ, ra vẻ ông cụ non đáp.Giang Trường Hải nghe vậy thì hớn hở nói: "Được được, cha với mẹ sẽ chờ điều ngạc nhiên của con."Tô Uyển Ngọc đi ra từ bếp, cố ý trêu chọc một câu: "Mẹ với cha cũng thấy qua việc đời rồi, đến lúc đó con đừng để cho cha mẹ thất vọng đấy."Giang Miên Miên vỗ ngực, son sắt đảm bảo: "Mẹ yên tâm đi, tuyệt đối sẽ không làm mẹ thất vọng, nhất định sẽ khiến mẹ giật nảy mình.""Rồi, hai đứa ra ngoài bận bịu cả ngày hẳn cũng đói bụng, mau đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm đi." Tô Uyển Ngọc vừa dọn dẹp bàn ăn vừa nói với mọi người.Hai đứa bé nghe lời đi rửa tay.Hôm nay Úc Thừa đạp xe cả đi cả về hơn một giờ, xác thực tiêu hao rất lớn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận