Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 582 - Bộ nghiên cứu khoa học tìm đến 2



Úc Thừa kiên định gật đầu: “Ông nội, cháu có thể khẳng định, vì cháu tận mắt nhìn thấy Miên Miên tự hoàn thành việc tạo ra chiếc tivi màu này.”Ông Úc nghe cậu nói vậy, hít sâu vào một hơi, vỗ lên bả vai của cháu trai: “Được, ông biết rồi, cháu rồi máy bay lâu như vậy cũng mệt rồi. Tiểu Tôn làm món ăn mà cháu thích rồi đấy, cháu đi thu dọn một chút rồi ăn cơm đi. Ông phải lên lầu gọi điện thoại, không cần đợi ông.”Nói xong cũng không kịp chờ đợi liền xoay người lên lầu, dùng điện thoại của thư phòng gọi điện cho bộ nghiên cứu khoa học, báo cáo chuyện này.Bên đó biết được nhà họ Úc có một chiếc tivi màu, bọn họ lập tức vô cùng xem trọng, hỏi xem có thể phái nhân viên kỹ thuật đến để kiểm tra hay không.Sau khi có được sự chấp thuận của ông Úc, bên đó lập tức bắt đầu hành động.Đợi ông Úc nói chuyện điện thoại xong đi xuống nhà liền thấy Úc Thừa đang ngồi trên ghế sofa đợi mình, những món ăn trên bàn đều chưa hề động đến.Ông đi đến vị trí chủ vị rồi ngồi xuống: “Đứa nhỏ này, không phải ông bảo cháu không cần đợi ông rồi sao?”Úc Thừa: “Không sao đâu ông nội, cháu không đói, bên kia nói thế nào rồi ạ?”“Vừa rồi ông đã nói chuyện này cho bộ nghiên cứu khoa học, lát nữa bọn họ sẽ phái nhân viên kỹ thuật đến nhà chúng ta xem chiếc tivi màu này.”Mặc dù chuyện này cũng được coi là cơ mật quốc gia, nhưng nếu cháu trai đã biết chuyện này, ông Úc cũng không gạt cậu nữa.Úc Thừa gật đầu: “Ông nội, ăn cơm trước đi ạ.”Cậu vẫn ăn uống bạo dạn mà không hề thô lỗ như thường ngày, nhưng ông Úc lại không có tâm trạng để ăn cơm.Úc Thừa tự xới cho ông Úc một bát cơm, còn học theo giọng nói của ông cụ: “Ông nội từng nói người là sắt cơm là thép, một bữa không ăn sẽ rất đói.”Ông cụ lập tức vui vẻ: “Ông nội cháu lúc còn trẻ ăn khỏe hơn cháu đó, mỗi bữa có thể ăn năm bát cơm.”“Vâng, ông nội là lợi hại nhất.”Hai ông cháu vừa ăn cơm xong được một lúc thì có người đến gõ cửa, dì Tôn vội vàng đi mở.Ông Úc thong thả từ sofa đứng dậy: “Chắc là nhân viên kỹ thuật từ bên kia phái đến, đi thôi, chúng ta cùng ra đón khách.”Úc Thừa nối bước ông, đồng thời đưa tay lên nhìn đồng hồ đeo tay. Cũng nhanh thật đấy, mười mấy phút đã đến rồi.Hai người vừa đi đến phòng khách thì thấy dì Tôn dẫn bốn người đàn ông trung niên mặc quân trang đi vào. Bọn họ nhìn thấy ông Úc liền rối rít đứng nghiêm chào: “Chào thủ trưởng.”Ông Úc cũng gật đầu với bọn họ, cười ha hả: “Chào các cậu.”Người đàn ông dẫn đầu cung kính nói với ông cụ: “Thủ trưởng, tôi tên là Trương Lực, ông có thể gọi tôi là Tiểu Trương, chúng tôi đến để xem chiếc tivi màu mà ông nói.”“Ừ, Tiểu Trương, ở bên đó, các cậu xem đi.” Ông Úc chỉ vào tivi màu ở trong phòng khách rồi nói với bọn họ.Mấy người đó nhìn thấy chiếc tivi trong truyền thuyết, tất cả đều lấy bao tay màu trắng từ trong túi ra, đè nén sự kích động trong lòng. Sau khi đi tới thì thận trọng kiểm tra.Bọn họ xem không tới mười phút, Trương Lực đã mặt đầy kích động đi đến hỏi: “Thủ trưởng, cho tôi hỏi chiếc tivi này ông lấy được từ đâu?”“Tiểu Trương, đây là cháu trai tôi Úc Thừa, vẫn nên để thằng bé nói với các cậu thì hơn.” Ông Úc vỗ vai Úc Thừa, bình thản nói.Trương Lực gật đầu với Úc Thừa một cái, vẻ mặt cuồng nhiệt và mong đợi chờ cậu mở miệng.Úc Thừa cất giọng nghiêm túc, giọng nói rõ ràng: “Chiếc tivi này là do cháu mang về, tivi là do một tiểu thần đồng chưa đến mười tuổi làm ra, em ấy tên là Giang Miên Miên. Trước đây em ấy gọi điện cho cháu nói là cảm thấy rất có hứng thú với tivi màu, nhờ cháu mang đến cho em ấy một vài tài liệu liên quan đến phương diện này và một ít vật liệu chế tạo qua đó.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận