Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 1123 - Nhưng thành tích lại không lên nổi



"Cái gì mà không tốn bao nhiêu tiền? Tiêu một chút ở chỗ này, tốn một chút ở chỗ kia, qua lại cũng thêm mấy trăm đồng, mẹ để cho mấy đứa cháu gái này đi học cũng đã rất tốt rồi, bây giờ còn muốn đi Hương Thành gì đó, mẹ thấy bọn nó muốn lật trời rồi." Trương Quế Hoa tay chỉ vào mấy bé gái đứng trong góc phòng ở xa kia, giọng đầy nghiêm nghị."Mẹ..." Giang Trường Phụng còn muốn nói giúp mấy cháu gái mấy câu.Mấy bé gái sợ cô út vì chuyện này lại cãi nhau với bà nội, Đại Nha hết sức hiểu chuyện nói: “Cô út, cô đừng nói nữa, bọn cháu không muốn đi Hương Thành, bọn cháu ở nhà là tốt rồi, còn có thể giúp cha mẹ làm ruộng.""Đúng vậy, cô út, bọn cháu không muốn đi Hương Thành." Nhị Nha cũng rất hiểu chuyện chủ động bày tỏ thái độ.Sao Giang Trường Phụng có thể không nhìn ra suy nghĩ chân thật của mấy cháu gái được chứ, cô ấy thấy các cháu gái hiểu chuyện như vậy, trong lòng có chút chua xót, nhưng rốt cuộc Trương Quế Hoa là mẹ ruột của cô ấy, cô ấy cũng không có khả năng vì chuyện này mà công khai đối chọi với mẹ mình.Cô ấy thở dài, trong lòng suy nghĩ sau này bù đắp từ những mặt khác là được rồi.Hai vợ chồng Giang Trường Hà cũng sợ em gái và mẹ cãi nhau vì con gái của bọn họ.Giang Trường Hà cười nói: “Trường Phụng này, mẹ nói đúng, mấy đứa Đại Nha ở nhà phụ công việc, em và mẹ dẫn Chí Văn Chí Võ đi chơi là được rồi."Thật ra bọn họ cảm thấy bọn nhỏ có thể đi Hương Thành chơi hay không cũng không phải là chuyện quan trọng, trái lại, nếu như mẹ thật sự đồng ý để cho Trường Phụng dẫn tất cả bọn trẻ đi đến Hương Thành chơi, lúc đó bọn họ mới lo lắng.Bởi vì bọn họ cảm thấy bây giờ Nguyên Bân còn nhỏ, lại từ nhỏ đã không rời xa bọn họ, bọn họ thật sự không yên tâm, cũng không nở để cho cậu bé đến một nơi xa xôi như Hương Thành vậy.Giang Trường Phụng thấy anh hai của mình cũng đã nói như vậy, cũng không nói thêm gì nữa, vừa muốn mở miệng quyết định xong chuyện này, Chiêu Đệ lên tiếng."Bà nội, cô út, cha mẹ, con không muốn ở nhà làm ruộng, con muốn đi Hương Thành, con muốn đi Hương Thành chơi với mọi người." Chiêu Đệ siết chặt bàn tay, ánh mắt sắc bén nhìn mọi người trong phòng, chậm rãi nói.Trương Quế Hoa vừa thấy Chiêu Đệ lại không nghe lời mình trước mặt mọi người như vậy, sắc mặt lập tức khó coi."Con bé chết tiệt nhà mày, mày nghĩ cái gì vậy? Lần thi cuối kỳ này mày thi được bao nhiêu điểm, ở trong lớp xếp hạng thứ bao nhiêu, trong lòng không biết tự đếm sao? Học tập không giỏi, ăn chơi còn rất biết đấy."Chiêu Đệ vừa nghe bà nội lấy thành tích của mình ra nói chuyện, lúc này mặt đỏ lên, lần này thi cuối kỳ này cô ta xếp hạng hai mươi ba trong lớp, mà trong lớp cũng tổng cộng chỉ có hơn bốn mươi học sinh.Sau khi lên trung học cơ sở, thành tích của Chiêu Đệ vẫn luôn cứ quanh quẩn ở mức trung bình.Cho dù sau này cô ta ý thức được muốn học tập giỏi, cần cố gắng, nhưng thành tích vẫn không có cách nào tăng nổi!Cô ta không biết vấn đề nằm ở đâu.Thật ra thành tích Chiêu Đệ không tăng lên nổi là bởi vì trong những đứa trẻ cùng lứa tuổi, cô ta không được tính là thông minh, lại không cố gắng khắc khổ như Nhị Nha, mỗi ngày lại cứ nghĩ mấy chuyện vụn vặt, chiếm phần lớn thời gian của cô ta, thành tích tăng lên được mới lạ.Chiêu Đệ nhìn Nhị Nha không nói tiếng nào, cúi đầu xuống, trong lòng rất tức giận.Rõ ràng thi được hạng ba toàn khối, nhưng chị lại không nói gì, cái gì cũng không tranh thủ!Rõ ràng lúc trước cô út đã nói, nếu bọn họ thi được hạng trước hai mươi toàn khối, bọn họ sẽ được đi Hương Thành chơi.Cho nên chỉ cần Nhị Nha mở miệng, cô út khẳng định sẽ đồng ý.

Bạn cần đăng nhập để bình luận