Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 1069 - Xây cầu sửa đường công đức lớn 1



Người nhà họ Giang nghe vậy ai nấy đều cảm thấy nặng trĩu. Đứa bé mười mấy tuổi chính là độ tuổi tươi đẹp nhất. Cứ nói không còn là không còn nữa, người làm cha mẹ sao có thể chịu nổi?Nói thêm vài câu với bác gái Mạnh, người nhà họ Giang im lặng về nhà.Sự náo nhiệt và vui mừng của năm mới lập tức biến mất không còn tăm hơi.Giang Miên Miên và cha mẹ mình quay về phòng, ba người nhất thời không ai nói gì.Giang Miên Miên im lặng một lúc lâu, bỗng nhiên lên tiếng: “Cha mẹ, con muốn bỏ tiền ra sửa lại cầu đường cho thôn chúng ta. Con đường này của thôn xuống cấp quá rồi. Mùa hè chỉ cần mưa một chút thì trên đường đã toàn là bùn lầy. Không chỉ người không đi được, ngay cả xe cũng không vào được. Bây giờ trên tay con có tiền, dứt khoát lấy tiền này ra để sửa đường cho thôn. Vậy thì sau này thôn chúng ta đi lên trấn cũng thuận lợi hơn, các học sinh đến trường tiểu học công xã cũng an toàn nhanh gọn hơn nhiều. Điều quan trọng hơn là, sửa cầu rồi thì sau này sẽ không xảy ra sự việc thảm thương như hôm nay nữa.”Nói xong câu cuối cùng, tâm trạng của Giang Miên Miên lại xuống thấp.Giang Miên Miên dám nói lời này là vì cô có sức, cộng thêm tiền hoa hồng của trạm phát điện năng lượng mặt trời, trong tay cô hiện giờ có hơn năm vạn đồng. Ở thời đại này, sửa đường, sửa cầu cũng không quá đắt, số tiền này là đủ rồi.Giang Trường Hải nghe con gái nói vậy, biết là cô muốn vì thôn làm điều gì đó. Ông gật đầu vui mừng đáp: “Được, con gái, cha ủng hộ suy nghĩ này của con.”“Con gái, mẹ cũng ủng hộ con. Nếu con không đủ tiền thì cha mẹ sẽ cho thêm.” Tô Uyển Ngọc cũng nhẹ nhàng đáp.“Vâng, tiền trong tay con chắc cũng đủ rồi. Nhưng mà cha mẹ, số tiền này của con đều là tiền thưởng mà nhà nước cho, những chuyện mà con làm hiện giờ người trong thôn vẫn chưa biết. Hơn nữa những kỹ thuật mà con nộp lên ông nội Úc cũng nói tạm thời không thể công bố ra ngoài. Vì vậy con không thể lấy danh nghĩa của con để sửa, con muốn dùng danh nghĩa của cha để sửa.” Giang Miên Miên suy nghĩ vô cùng chu đáo.Hiện giờ nhà nước đã mở rộng chính sách với những người làm ăn nhỏ và những xí nghiệp nhỏ, để người trong thôn biết cha cô đang làm ăn cũng không có vấn đề gì.“Đúng, con gái, vẫn là con suy tính chu toàn, vậy chuyện này cứ giao cho cha làm đi, bảo đảm sẽ làm một cách rõ ràng cho con.” Giang Trường Hải vỗ ngực nhận hết mọi trách nhiệm.“Vâng, cha mẹ, hai người thật là tốt.” Giang Miên Miên đi đến chỗ cha mẹ mình, ôm cánh tay của hai người làm nũng.Chuyện ngày hôm nay khiến cho cô nhận ra rằng sinh mạng yếu ớt đến nhường nào, ý nghĩ muốn bảo vệ cha mẹ của cô càng trở nên cấp thiết. Cô phải sớm ngày chế tạo ra vòng bảo vệ, đời này, cô nhất định phải bảo vệ họ thật tốt.Tô Uyển Ngọc cũng đưa tay ôm cô vào trong lòng, tiếng kêu khóc của mẹ đứa bé xảy ra chuyện vừa rồi thỉnh thoảng còn vang lên bên tai bà. Bà chỉ cần nghĩ đến chuyện này thì trái tim liền thắt lại.“Con gái, con đúng là lương thiện, không hổ là con gái của Giang Trường Hải, còn nhỏ như vậy mà đã cống hiến cho thôn xóm. Việc xây cầu sửa đường tạo phúc cho thôn dân này có công đức rất lớn, sẽ có phúc báo, cha ủng hộ con.” Giang Trường Hải xoa xoa cái đầu nhỏ của con gái, vẻ mặt đầy kiêu ngạo.Ông đã lớn đến nhường này lại còn kiếm được nhiều tiền như vậy, sau khi nghe chuyện ngoại trừ đau lòng và thổn thức thì cũng chưa hề nghĩ đến việc phải sửa cầu sửa đường, phòng ngừa thảm kịch này lại xảy ra lần nữa, nhưng con gái ông lại nghĩ được.Con gái ông thực sự rất lương thiện, có đứa con như vậy, ông rất kiêu hãnh.“Mẹ cũng ủng hộ con.”Tô Uyển Ngọc dịu dàng nhìn đứa con đã chín chắn, giọng nói vui vẻ yên tâm và tự hào: “Miên Miên của chúng ta đúng là trưởng thành rồi, hiểu chuyện rồi, cũng biết suy nghĩ cho người khác. Con đúng là đứa con khiến cha mẹ kiêu ngạo.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận