Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 270. Mua nhà trong trấn

Hôm nay Giang Trường Đào chẳng những không vào được xưởng mà còn bị mất mặt, trong lòng vốn đã không được vui, nay nghe mẹ mình khen anh cả trên bàn ăn, càng nghe lòng càng bức bối.
Hai mắt Tôn Lệ Hà như sắp rơi vào trong hộp cơm đựng thức ăn, bà ta khẽ nuốt nước bọt, nhai lấy lương thô và món chay một cách không mùi không vị.
Nghe những lời mẹ chồng nói, trong lòng bà ta rất ganh tị.
Lòng thầm nghĩ có gì mà đắc ý chứ, không phải chỉ là nhân viên tạm thời thôi sao, nói không chừng hôm nào đó sẽ bị đuổi về.
Cả gia đình ăn xong cơm, về phòng của mình, vẻ mặt vui vẻ của Giang Trường Hải xụ lại khi nghĩ đến kí túc xá của xưởng vận chuyển, ông nói: “Vợ à, hôm nay anh đi xem qua kí túc xá của xưởng, kí túc xá đó vừa nhỏ lại không có giường lò, còn có bảy tám gia đình dùng chung nhà xí và nhà vệ sinh, điều kiện tệ quá, hay là chúng ta khoan dọn đến đó.”
“Hả? Bảy tám gia đình dùng chung một nhà xí và nhà vệ sinh? Vậy sẽ chen chúc đến mức nào đây? Không được không được, em sẽ không chịu nổi.” Tô Uyển Ngọc chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng đó đã cảm thấy khó có thể chấp nhận được.
Giang Miên Miên cũng nhíu cái lông mày nhỏ, cô cũng không thích chen chúc nhà xí với nhiều người như vậy.
Việc mong chờ đã lâu như vậy bỗng dưng hụt hẫng, tâm trạng hai người đều không được vui, trong phút chốc, không khí trong phòng lặng im hẳn đi.
Giang Trường Hải nhìn vẻ thất vọng của vợ và con gái, ông cũng không vui vẻ gì, nên suy nghĩ và nói: “Được rồi, hai người đừng thất vọng như vậy, chúng ta tạm thời sống ở nhà một thời gian, đợi khi anh nghĩ cách kiếm được thêm một khoản tiền, cộng với số tiền dành dụm trong tay nữa thì chúng ta có thể mua được căn nhà to một chút trong trấn để ở rồi.”
Vốn dĩ có một công việc như này thì kẻ lười biếng như ông đã rất mãn nguyện rồi.
Nhưng vì để vợ và con gái vui, ông quyết định bản thân vẫn nên kiếm nhiều tiền hơn nữa, ít nhất là mua được căn nhà ở trong trấn.
Hơn nữa Chiêu Đệ đột nhiên biểu hiện thông minh như thế, cũng khiến ông cảm thấy có vấn đề, vì để có thể sớm rời khỏi nhân tố không ổn định này, ông nhất định phải tranh thủ dọn đi sớm.
“Thật sao? Anh Hải, chúng ta sẽ mua nhà ở trong trấn sao?” Tô Uyển Ngọc vui mừng hỏi.
Giang Miên Miên cũng chớp đôi mắt to tròn nhìn Giang Trường Hải, không ngờ cha cô có chí khí như vậy.
“Đúng vậy, chỉ cần vợ và con gái vui, đừng nói mua nhà ở trong trấn, dù là vào trong huyện mua thì anh cũng bằng lòng.” Giang Trường Hải phủi tay, rất khí thế nói.
Giang Miên Miên hai mắt long lanh nhìn cha cô, cha cô thật là xuất sắc quá, bây giờ đã biết tầm quan trọng của việc mua nhà, sau này cô nhất định có thể lần nữa trở thành cá mặn phú nhị đại rồi.
“Anh Hải, anh tốt quá, bây giờ anh chịu cực, đợi sau khi chúng ta mua được nhà ở trong trấn thì anh có thể nhẹ nhõm được rồi.” Tô Uyển Ngọc vừa bóp vai cho Giang Trường Hải vừa dỗ ngọt nói.
“Không cực, vợ à, vì em và Miên Miên, anh làm gì cũng đều không cực.” Giang Trường Hải nhìn Tô Uyển Ngọc, ánh mắt đầy âu yếm nói.
Giang Miên Miên che mặt lại, lòng thầm nói lại bắt đầu nữa rồi.
Trong nhà chính, Giang Đại Sơn tựa người vào tường tay cầm tẩu thuốc từ từ nhả ra một làn sương mù, rồi nói với Trương Quế Hoa: “Bà nó này, bà chuẩn bị một đồng hai hào đi, ngày mai cho Chiêu Đệ để nó mua giấy bút và đóng tiền học phí.”
Trương Quế Hoa vừa nghe lại phải chi tiền, liền đau lòng vô cùng: “Trong tay thằng hai vẫn còn có tiền, lúc tết không phải vừa chia cho bọn nó sáu đồng rồi sao? Để bọn nó dùng tiền ấy mà đóng tiền học.”
Giang Đại Sơn từ tốn ung dung nói: “Lúc Chí Văn Chí Võ và Tam Nha đi học chúng ta cũng cho tiền học phí và tiền mua giấy bút. Bây giờ Nhị Nha đi học không cho thì trong lòng thằng hai nhất định sẽ oán trách, bà cũng đừng tính toán mấy đồng mấy hào này làm gì, đợi sau này Chiêu Đệ giỏi giang rồi, biết kiếm tiền hiếu kính chúng ta không phải còn tốt hơn mấy đồng mấy hào này à.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận