Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 407. Một trăm cân thịt heo

Mấy ngày nay ông không tới cửa hàng này mua thịt. Ông sợ cấp trên sẽ bắt vì tội đầu cơ trục lợi, cũng không dám để Tô Uyển Ngọc đến đây mua thịt.
Mấy ngày nay toàn phải tới cung tiêu xã mua thịt ăn. Mặc dù đắt hơn ngoài hàng thịt nhưng lại an toàn.
Dù sao vợ ông cũng không chạy nhanh bằng ông. Dù không sợ bị bắt thì ông cũng không nỡ để vợ mình mạo hiểm.
Ông đến cũng không sớm lắm. Lúc tới thì hàng thịt đã bán được kha khá rồi. Ông đi qua cười ha hả chào hỏi: “Người anh em, dạo này làm ăn thế nào?”
“Tàm tạm, cũng kiếm được miếng cơm ăn. Không giống ông anh, bây giờ có công việc chính thức rồi, không cần trốn đông trốn tây mỗi ngày như chúng tôi nữa.” Người bán thịt ngưỡng mộ nói.
“Ầy, đừng nói thế chứ, mỗi thứ có mặt tốt khác nhau mà. Như mấy cậu, tuy là hơi vất vả nhưng kiếm được nhiều tiền. Làm mấy năm thì đủ luôn tiền dưỡng lão.” Giang Trường Hải ra vẻ nịnh nọt.
Người bán thịt rất thích nghe mấy lời như vậy, thế là cười hỏi: “Sao đấy Trường Hải? Hôm nay muốn mua bao nhiêu thịt? Vừa khéo mới có miếng thịt này ngon lắm.”
Giang Trường Hải giơ một ngón tay ra, khẽ đung đưa bảo: “Người anh em, tôi muốn mua số lượng lớn. Tôi định mua một trăm cân thịt, tại tuần này có dịp đặc biệt. Cậu xem thử, rồi giảm chút đỉnh cho chỗ anh em với nhau.”
Người bán thịt nghe vậy thì hít một ngụm khí lạnh: “Trường Hải, anh định làm gì hả? Sao mua nhiều thịt dữ vậy?”
“Thì thứ năm là lễ mừng thọ cha tôi đấy, phải chuẩn bị tiệc nên cần thịt heo.” Giang Trường Hải giải thích.
Người bán thịt khó xử: “Trường Hải, không phải là anh em với nhau mà tôi không giúp anh đâu nhé. Nhưng sạp hàng tôi nhỏ, không có nhiều thịt như vậy.”
“Thôi mà, tôi mà không biết à? Nếu anh không có thì còn chỗ nào có chứ? Giúp đỡ tôi với.” Giang Trường Hải lấy một hộp thuốc lá từ túi ra, cực kỳ hào phòng, lén lút đưa hết cho người bán thịt.
Người bán thịt nhận lấy hộp thuốc lá, suy nghĩ: “Trường Hải, anh cũng biết tôi mua bán được là nhờ anh tôi đi làm ở trại nuôi heo, hằng ngày chuyển chút thịt ra cho tôi đấy. Thế thì giờ tôi giúp anh chút, hỏi giùm anh có thể chuyển ra một trăm cân thịt trước thứ tư hay không nhé.”
“Được. Người anh em, thế là quá tốt rồi. Đại ân đại đức này, cả đời sẽ không quên.” Giang Trường Hải vỗ vai người bán thịt, vui vẻ nói.
Giang Trường Hải nhìn thoáng qua sạp hàng vẫn còn chút thịt. Thôi thì để ông mua hết để người ta dẹp quán đi tìm người vậy, dù sao nhà ông hôm nào cũng ăn thịt.
Ông trực tiếp vung tay lên, cực kỳ hào sảng nói: “Người anh em, tôi mua hết chỗ thịt với xương còn lại cho. Anh dọn dẹp chút rồi chúng ta đi tìm anh của anh.”
Người bán thịt nghe thế thì lập tức vui vẻ: “Được được, anh chờ chút.”
Thấy ông làm việc tinh tế như vậy, người bán thịt lại càng cảm thấy ông là người nghĩa khí.
Người bán thịt dọn dẹp xong thì để nhờ một chỗ cách nhà mình không xa. Đợi khi nào trở lại với Giang Trường Hải lại đi lấy sau cũng được. Dù sao cầm nhiều đồ đi loanh quanh khắp ngõ hẻm cũng không tiện lắm.
Trại nuôi heo không xa, hai người đi tầm nửa tiếng là tới nơi. Còn chưa tới cổng mà Giang Trường Hải đã ngửi thấy mùi hôi thối gay mũi.
“Trường Hải, anh chờ tôi chút, để tôi gọi anh tôi ra.” Người bán thịt thấy sắc mặt không tốt đẹp lắm của Giang Trường Hải, biết ngay là ông không chịu được mùi nơi này. Nói thật thì đúng là chẳng mấy ai chịu nổi cái mùi của trại nuôi heo đâu.
“Đi đi.”
Không lâu sau, người bán thịt quay lại cùng một người đàn ông cao to vạm vỡ. Nhìn kỹ lại thì dáng vẻ hai người còn hơi giống nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận