Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 1134 - Nhất định phải để chú Giang của cháu trả tiền



Giang Miên Miên tán dương là thật lòng. Mặc dù Trình An hay nói hay cười, nhưng cũng thực sự có công phu. Huấn luyện biết bao năm qua không phải là để đùa giỡn.Bản thân Trình An vốn đã có chút ngông nghênh, bây giờ lại được Giang Miên Miên khen, cậu ấy vui mừng đến mức xương cốt cũng nhẹ đi vài phần.“Ha ha, Miên Miên, anh vẫn còn thứ khác lợi hại hơn đấy. Anh mới học được kỹ năng bắt người, em có muốn học không, anh Trình An sẽ dạy cho em.” Trình An cười hì hì chạy đến, hai mắt long lanh nhìn Giang Miên Miên.“Không cần đâu anh Trình An, em đã lớn rồi, xương cốt cũng đã thành hình, em không học nữa đâu.” Giang Miên Miên vừa nghe cậu ấy nói vậy, không cần nghĩ đã lập tức cự tuyệt.Đùa nhau hả? Người từ nhỏ chưa từng rèn luyện qua như cô mà để cô luyện cách bắt người, chê mạng cô dài quá hả?Trình An thấy Giang Miên Miên không học thì có hơi thất vọng, cậu ta còn muốn thể hiện thêm một chút.Mấy đứa trẻ trêu chọc nhau một chút, sau đó vô cùng hiểu chuyện giúp người lớn dọn dẹp. Hai người làm việc rất thuần thục, không hề giống đại thiếu gia được sống trong nhung lụa.Sở dĩ Trình An và Đường Lâm làm việc quen tay như vậy hoàn toàn là do gia đình giáo dục tốt.Mặc dù gia đình hai người có điều kiện tốt, nhưng người lớn trong nhà đều không phải người nuông chiều con. Từ nhỏ trong nhà đã giáo dục con cái rằng, việc của mình thì bản thân phải tự làm, sẽ không có ai đến giúp đỡ.Mấy người bọn họ làm việc trong suốt hai giờ đồng hồ mới thu dọn hết cả căn nhà một lượt.Tô Uyển Ngọc nhẹ nhàng đấm bóp cái eo của mình, nhìn mấy đứa nhỏ làm việc một lúc lâu toàn thân đã thấm đẫm mồ hôi, dịu dàng nói: “Trình An, Đường Lâm, hôm nay vất vả cho hai đứa rồi. Hai đứa đi rửa mặt đi, chúng ta ra ngoài ăn cơm. Nhưng phải nói rõ trước nhé, bữa cơm này phải để chú Giang của cháu bỏ tiền, việc cần làm của người bản địa các cháu đã xong rồi.”“Vâng, dì Uyển, chúng cháu đều nghe theo dì.” Đường Lâm cười đáp.Trình An nghe vậy, nhưng trong chớp mắt đã giả vờ lo lắng nhìn Tô Uyển Ngọc hỏi: “Dì Uyển, lát nữa chúng ta ra ngoài ăn cơm. Nhưng trước đó không phải dì đã nói đợi thu dọn nhà xong sẽ mời chúng cháu đến ăn cơm sao? Bữa cơm đó còn tính không?”Tô Uyển Ngọc và Giang Trường Hải bị câu hỏi của cậu ấy chọc cười, ngay cả Giang Miên Miên cũng không dám nhìn thẳng. Anh Trình An không hổ là hạt dẻ cười trong đại viện.“Ha ha, Tiểu Trình An, cháu đúng là biết nói đùa. Tính, đương nhiên tính rồi. Nếu như cháu đồng ý thì hàng ngày cháu cứ đến đây ăn, dì luôn chào đón cháu.” Tô Uyển Ngọc cười tủm tỉm nhìn cậu ấy nói.“Được ạ. Dì Uyển, đợi sau này cháu có thời gian sẽ đến tìm Miên Miên chơi.” Trình An vui vẻ đáp.Bọn họ ra ngoài tìm một quán cơm, ăn tối xong, Đường Lâm nhìn đồng hồ đeo tay rồi nói với bọn họ: “Chú Giang, dì Uyển, thời gian không còn sớm nữa. Không có chuyện gì thì chúng cháu về trước đây.”“Đúng, dì Uyển, chúng cháu cũng đi cả ngày rồi, cũng nên về nhà.” Trình An cũng phụ họa.“Được. Đường Lâm, quay về nhớ lái xe chậm một chút, chú ý an toàn.” Tô Uyển Ngọc dặn dò.“Vâng, cháu biết rồi ạ. Dì Uyển, mọi người cũng mệt nhọc cả một ngày rồi, tối nay nghỉ ngơi sớm một chút.” Đường Lâm chu đáo đáp.Đợi sau khi tiễn Trình An và Đường Lâm về, cả nhà ba người Giang Trường Hải cũng về nhà mới của mình.Tô Uyển Ngọc ngồi dựa trên ghế sofa, ánh mắt có chút mơ màng: “Haiz, cả ngày hôm nay đúng là đủ mệt.”Hôm nay bọn họ dậy từ sáng sớm, ngồi trên tàu hỏa cả một buổi sáng, đến thủ đô cũng chưa từng dừng chân. Vừa mua đồ dùng trong nhà vừa dọn vệ sinh nhà cửa. Đối với kiểu người không hay làm việc như Tô Uyển Ngọc mà nói, đúng là có chút làm việc quá sức.

Bạn cần đăng nhập để bình luận