Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 613 - Lại rục rịch nổi lên



“Được.”Giang Miên Miên không ngăn cản nhìn bóng dáng bỏ chạy của Vương Lợi, cô dừng chân quay đầu lại nhìn hai người: “Chung Nguyên, Điền Vi, đã lâu rồi không gặp.”“Đúng đó, lâu rồi không gặp, Giang Miên Miên, kì nghỉ đông của cậu thế nào? Chương trình học kì hai của lớp sáu cậu học đến đâu rồi?” Chung Nguyên vừa gặp mặt đã hỏi thăm tiến độ học tập của Giang Miên Miên.Giang Miên Miên không lạ gì với cách suy nghĩ của một người ham học như Chung Nguyên.“Tớ vừa tự học hết chương trình học của học kì hai lớp sáu rồi, còn các cậu thì sao?” Giang Miên Miên hỏi ngược lại.Trong kỳ nghỉ đông cô đã say mê làm thí nghiệm, khiến cho tiến độ tự học bị chậm đi rất nhiều.Nếu không với tốc độ học trước kia của cô thì bây giờ cô đã tự học hoàn tất chương trình học kì một của lớp tám rồi.Chung Nguyên nghe thấy những lời này của Giang Miên Miên liền rất vui mừng, cậu ta cảm thấy cuối cùng mình cũng lật ngược được một ván.Xem ra trong kì nghỉ tìm giáo viên phụ đạo quả là đúng đắn!“Tốt quá rồi, Giang Miên Miên, tiến độ của chúng ta cuối cùng cũng bằng nhau rồi, tớ và Điền Vi cũng học xong chương trình học kì hai của lớp sáu, lần này chúng ta lại có thể thi đấu với nhau rồi, đợi đến kì thi lần sau tớ nhất định sẽ vượt qua cậu.” Chung Nguyên siết chặt nắm tay, nhìn Giang Miên Miên kiên định nói.“Còn có tớ nữa, Giang Miên Miên, Chung Nguyên, đợi đến kì thi lần sau tớ cũng sẽ cố gắng vượt qua hai người!” Điền Vi cũng ý chí sôi sục nói.Giang Miên Miên bị khiêu chiến của hai người họ kích thích ý chí, cô nhìn hai người họ và nói một cách đầy tự tin: “Nếu như hai người có lòng tin như vậy, thế thì cứ việc làm đi, tớ sẽ không thua đâu.”Ánh mắt ba người chạm nhau, dường như sắp bắn ra tia lửa.Sau khi ba đứa trẻ hẹn nhau thi đua điểm số trong kì thi cho học kì tới thì cùng nhau sánh vai bước vào trường.Sau khi chính thức tựu trường, do bọn họ đều đã tự học xong hết chương trình học kì hai của lớp sáu rồi cho nên trong giờ học trừ những phần trọng tâm giáo viên nhấn mạnh ra thì đều bắt đầu tự học chương trình học kì một của lớp tám, hoặc là làm tài liệu mà bản thân mua.Thời gian cứ thế mà chậm rãi trôi qua một tháng, Giang Trường Hải an phận đi làm hết một tháng, lòng muốn kiếm tiền lại bắt đầu rục rịch nổi lên.Đến tối sau khi ăn xong cơm, lúc hai người chuẩn bị đi ngủ thì Giang Trường Hải đột nhiên nói: “Vợ à, anh dự định hai hôm nữa ngồi xe lửa đến Hải Thành thêm một chuyến, kiếm thêm nhiều tiền nữa về.”Tô Uyển Ngọc ngáp một cái: “Được thôi, anh Hải, những chuyện này anh quyết định thì được rồi.”Bởi vì mấy lần trước đó Giang Trường Hải ngồi xe lửa đi Hải Thành rất an toàn, hơn nữa mỗi lần đi đều kiếm được không ít tiền, nên Tô Uyển Ngọc không còn lo lắng nữa.“Vậy ngày mai em không cần đợi anh về ăn cơm, sau khi tan làm anh trực tiếp về thẳng thôn nói với lão nhị lão tam một tiếng, cầm theo luôn tiền của họ để họ cũng có thể kiếm được một ít.” Giang Trường Hải dự tính.“Ừ.” Tô Uyển Ngọc cũng không ý kiến gì.Anh em giúp đỡ lẫn nhau, gia đình họ bây giờ có con đường kiếm tiền thì dẫn theo anh em làm cùng để đều có cuộc sống tốt.Sau khi hai vợ chồng bàn bạc xong, ngày hôm sau sau khi Giang Trường Hải tan làm liền về thẳng thôn nói chuyện này.Giang Trường Hà và Giang Trường Đào vui mừng khôn siết, lập tức lấy năm trăm đồng trong nhà và nấm hoang khô quãng thời gian trước thu hoạch được đưa hết cho Giang Trường Hải.Người ở Hải Thành rất thích ăn loại nấm hoang khô này, bán rất là được.Giang Trường Hải cầm theo tiền của ba anh em và một cái túi to đựng đầy nấm hoang khô đi đến Hải Thành, khoảng chừng nửa tháng sau, mới vác theo bao to bao nhỏ quay về.“Anh Hải, anh về rồi à, có mệt lắm không?” Tô Uyển Ngọc nhìn thấy Giang Trường Hải người đầy bụi bặm liền vội vàng bước tới cầm lấy túi đồ trong tay ông.

Bạn cần đăng nhập để bình luận