Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 691 - Trong lòng chỉ có học tập



“Miên Miên, em muốn học tập thật giỏi thì có thể chờ khi tựu trường lại học nha, bây giờ là thời gian nghỉ, chúng ta nên ra ngoài chơi thật đã, thả lỏng một chút, em phải biết là sau này em vẫn có thời gian để học mà.” Trình An còn chưa từ bỏ ý định khuyên nhủ.Đây là lời của Giang Miên Miên – thiên tài nhỏ có thể nghiên cứu ra pin Li-ion nói ra, Trình An không có cách nào phản bác lại.Nếu mà đổi thành một đứa nhóc mười tuổi khác dám nói ra lời nó lớn lối như vậy, chắc chắn Trình An sẽ khịt mũi xem thường, còn chế nhạo thêm mấy câu.“Không được đâu anh Trình An, học hành tinh thông vì siêng năng, bỏ dở vì ham chơi, em phải quý trọng mỗi phút mỗi giây, nhất định phải học cho giỏi, cố gắng học tập.” Giang Miên Miên lời lẽ chính đáng nói.“Được rồi, được rồi, vậy em tiếp tục học đi, anh đi trước.” Trình An vừa nghe lời này của Giang Miên Miên, lập tức cảm thấy như bản thân đang ở trong giờ học chính trị, cậu ấy vội vàng giơ tay đầu hàng, tan tác chạy đi.Uc Thừa ở dưới lần thấy Trình An ủ rũ cúi đầu đi ra, không khỏi nhíu mày.Cừu Non vẫn còn là trẻ con, ngày ngày ở nhà học hành, sau này trở thành mọt sách cũng không tốt.Trong mấy ngày sau, Đường Lâm, Hà Bình, Hứa Thành cũng đều tới gọi Giang Miên Miên đi ra ngoài chơi, không ai ngoại lệ, tất cả đều bị cô từ chối.Bây giờ ngay cả thời gian vẽ thiết kế quần áo Giang Miên Miên cũng không có.Mấy phu nhân kia và bà Trình đặt may quần áo của Giang Miên Miên ở nơi này đợi đã mấy ngày, cũng không có tin gì, cuối cùng tất cả đều đến nhà họ Trình, để Trình An giúp thúc giục một chút.Bởi vì Giang Miên Miên ở nhà họ Úc , dù sao cũng bọn bà cũng không thể vì chút chuyện nhỏ này mà đi đến nhà cổ nhà họ Úc tìm người được, không thể làm gì khác hơn là xin nhờ Trình An ra mặt.Trình An biết gần đây Giang Miên Miên bận cái gì, vốn cậu ấy không muốn đi, nhưng mà ngại áp lực của chị gái và mẹ nhà mình, chỉ có thể tới cửa lần nữa.“Miên Miên à, em đây cũng đã học nhiều ngày vậy rồi, cũng nên thả lỏng tâm trạng một chút, mấy dì trước kia mặc quần áo đặt theo yêu cầu của em, ngày nào cũng tới nhà anh tìm anh, nếu được em bỏ ra một ngày vẽ thiết kế quần áo cho bọn họ được không? Em thấy sao? Xem như là nể mặt anh đi.” Trình An đứng sau lưng Giang Miên Miên, thương lượng.Uc Thừa trực tiếp đưa ra quyết định thay cô: “Hôm nay Cừu Non sẽ ra ngoài với cậu, không đọc sách nữa.”Mấy ngày nay Giang Miên Miên đã dần thoát khỏi kích động khi nhìn thấy đồng chí thủ tướng rồi, mấy ngày nay cô học ngày học đêm như vậy, quả thật cảm thấy có hơi mệt.Bây giờ cô thấy Trình An nói đến đáng thương như vậy nên không kiên trì nữa: “Được rồi anh Trình An, anh yên tâm, hôm nay em sẽ vẽ bản thiết kế cho mấy dì ngay, chậm nhất là ngày mốt thì quần áo của mấy dì có thể bắt đầu làm rồi, anh trở về nói với mấy dì, để mấy dì an tâm, không cần gấp.”“Tốt qua rồi Miên Miên, anh biết là em ngoan nhất mà.” Trình An nghe Giang Miên Miên nói như vậy, lúc này lập tức thở phào nhẹ nhõm.Cuối cùng cậu ấy cũng có thể ngừng việc bị mấy dì vây quanh hỏi rồi.Mặc dù Giang Miên Miên đã khôi phục lại trạng thái lúc trước, nhưng mà những lời “Vì sự vùng lên của Trung Hoa mà đi học” vẫn vững vàng cắm rễ trong lòng cô.Mấy ngày qua, sáng nào cô cũng theo ông Úc xem tin tức và báo trong và ngoài nước.Cô xem các tờ báo người ngoài cuộc sống của người nước ngoài, so sánh với mức sống của phần lớn người trong nước, cô cảm giác cứ như bọn họ không phải là người sống cùng một thế kỷ vậy.Không thể không thừa nhận, bây giờ sự chênh lệch của Trung Quốc và nước ngoài thật sự quá lớn.Một buổi sáng nào đó khi Giang Miên Miên và ông Úc xem báo, cô xem thấy tin tức của nước ngoài về thành quả nghiên cứu khoa học và kỹ thuật, cô như có điều suy nghĩ mà bỏ báo xuống, nhìn ông Úc hỏi: “Ông nội Úc ơi, bây giờ nước mình chủ yếu thiếu cái gì ạ? Những lĩnh vực nào cần người tài ạ?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận