Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 1071 - Xây cầu sửa đường công đức lớn 3



Bà cụ cũng dùng vẻ mặt ‘đã chứng kiến sự đời’ nói tiếp: “Đúng đấy ông nó, ông vẫn luôn ở trong thôn không đi ra ngoài nên không biết bây giờ ở bên ngoài đã thay đổi thế nào. Lúc Miên Miên thi trung học, tôi đi lên thành phố, trên đường ở đó toàn là những người buôn bán nhỏ, người nào người nấy đều rất ngang nhiên, không hề có người quản lý.”“Cha, cha cứ yên tâm đi. Bây giờ con đang làm ăn buôn bán đàng hoàng, không hề phạm pháp, cũng không sợ bị người ta biết đến.” Giang Trường Hải thề thốt đảm bảo.“Vậy thì tốt, thế thì cha yên tâm rồi.” Giang Đại Sơn thấy bọn họ nói như vậy, cũng không còn lo lắng nữa.Mặc dù Trương Quế Hoa có hơi tiếc tiền, nhưng bà ta cũng biết đây là chuyện tốt. Nếu như sửa cầu sửa đường thì không chỉ tốt cho thôn của bọn họ mà còn tốt cho tất cả những thôn ở bên cạnh khác.Hơn nữa cho dù tiền quan trọng thì cũng không quan trọng bằng tính mạng. Bà ta không hi vọng rằng sau này sẽ còn nghe được tin xấu như vậy nữa, đây chính là một sinh mạng đang sống sờ sờ ra đó.“Lão đại, mẹ cũng đồng ý.” Trương Quế Hoa bày tỏ thái độ.Giang Trường Hải thấy cha mẹ mình đều đã đồng ý, lúc này mới vỗ bàn: “Được, cha mẹ, nếu cha mẹ đều đồng ý vậy lát nữa con sẽ đi tìm trưởng thôn nói chuyện này.”Giang Trường Phụng thấy anh cả nói vậy, trong lòng cũng động tâm, cô ấy lên tiếng: “Cha mẹ, con cũng có một ý tưởng. Anh cả con bỏ vốn sửa đường, xây cầu. Con định bỏ vốn ra xây lại tiểu học công xã, đổi tất cả những phòng học xây bằng đất trong đó thành phòng học gạch ngói, sau đó lại tặng thêm bàn học và sách ngoại khóa để bọn nhỏ thay đổi môi trường học tập.” Giang Trường Phụng mạnh mẽ nói.Cô ấy hiện giờ cũng được coi là công thành danh toại, cô ấy vẫn luôn muốn làm gì đó cho thôn Thạch Kiều nhưng lại không có cơ hội. Bây giờ thấy anh cả mình bỏ vốn ra xây cầu sửa đường, cải thiện giao thông của thôn, vậy cô ấy sẽ cải thiện điều kiện trường học.Giang Đại Sơn nghe vậy, hài lòng gật đầu: “Ừ, Trường Phụng, con có lòng rồi. Thành đạt cũng không quên báo đáp thôn xóm.”Trương Quế Hoa lại không lên tiếng tán thành, bà ta bây giờ chỉ cảm thấy xót của.Lão đại xây cầu sửa đường là để hiện tại dùng. Nhưng trường học không phải đã có rồi sao? Không phải vẫn còn sử dụng được sao? Tại sao lại còn muốn xây lại chứ? Vậy thì phải tốn biết bao nhiêu là tiền.Bà cụ nhìn con gái út do dự một lúc lâu, đợi đến khi bà ta định lên tiếng khuyên can thì Giang Miên Miên ngồi cạnh bà ta đã nói trước.“Cô út, cháu thấy điều kiện của tiểu học công xã vẫn còn được, phòng học đều được xây mới từ vài năm trước. Tuy rằng nhìn từ bên ngoài thấy nó xuống cấp, nhưng vẫn có thể chống mưa gió, thật sự không cần phải phá đi xây lại.”Còn chưa đợi Giang Trường Phụng trả lời, Trương Quế Hoa đã lên tiếng đồng ý với cháu gái nhỏ: “Đúng đấy Trường Phụng, Miên Miên nói đúng. Trường học đó trông vẫn rất tốt, còn tốt hơn so với nhà của chúng ta, không cần phải lãng phí tiền.”Miên Miên đúng là cháu gái ngoan của bà, biết tiết kiệm tiền giúp nhà mình. Trương Quế Hoa hài lòng thầm nghĩ.Tiếc rằng bà cụ còn chưa kịp vui mừng được bao lâu, Giang Miên Miên lại lên tiếng: “Cô út, cô xem bà nội cũng đã đồng ý với suy nghĩ của cháu rồi. Cháu thấy nếu như cô thực sự muốn làm gì đó cho thôn Thạch Kiều thì không bằng quyên góp số tiền này cho trường học, để trường học trang bị thêm số người được đi học miễn phí. Như vậy có thể cho nhiều đứa trẻ không được đi học hoặc là gia đình khó khăn được đến trường.”Bà cụ nghe vậy, trong lòng vừa cảm thấy yên tâm lại rơi bịch xuống đất. Nhưng những chuyện tích đức này người làm mẹ như bà ta cũng không tiện thực sự ngăn cản.Bỏ đi, mấy đứa phá của này bà ta không quản được.Bọn chúng tình nguyện phung phí tiền thế nào thì cứ phung phí, đến lúc đó đừng có khóc than nghèo đói hối hận với bà ta là được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận