Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 494. Khổ không thể tả

Vừa nói bà ta vừa nhét trái cà chua cuối cùng vào trong tay Giang Miên Miên, mặt mày từ ái nói: “Không đủ bà lại hái thêm cho cháu.”
Trước giờ bà ta luôn thiên vị trắng trợn, trước kia là con trai cả, sau đó là hai đứa cháu trai, còn bây giờ là Giang Miên Miên.
Cho dù trước khi Giang Miên Miên không có gần gũi, yêu thích người bà nội trọng nam khinh nữ này cho lắm, nhưng mà được hưởng thụ việc được yêu thích hơn này, Giang Miên Miên cũng không thấy nặng nề, cô ngọt ngào cười: “Dạ đủ ăn rồi.”
Giang Trường Hải bị bà cụ ghét bỏ cũng không giận, cầm dưa leo non lên ăn.
Chiêu Đệ ngồi trên ghế đẩu nhỏ trong phòng, nhìn cảnh bà cháu tình thâm trước mặt, móng tay cô ta gần như bấu đâm vào trong lòng bàn tay.
Buồn nôn quá!
Tôn Lệ Hà lại không cảm thấy chuyện này có vấn đề gì, bà ta còn chẳng thèm nhấc mí mắt, mấy quả hồng và dưa leo nhà bà ta trồng cũng chẳng đáng giá bao nhiêu.
Nhưng mà anh cả lại mua thịt trở về đó!
Những người khác cũng cảm thấy nên như vậy, dù sao mỗi lần phòng lớn về đều mang theo đồ tốt, cho dù có ăn rồi lấy thêm cũng là chuyện bình thường.
Giang Miên Miên tay trái cầm dưa leo, tay phải ăn trái hồng, mắt to xoay tròn mà nhìn một vòng mọi người trong phòng.
Phát hiện trong nhà trừ Lai Đệ phải giữ em không đi ra ngoài làm việc thì những người khác đều vì gặt gấp lúa nước mà bị ăn nắng đen đi không ít.
Đặc biệt là hai cậu trai Chí Văn, Chí Võ, đều bị phơi nắng đen thui đến phát sáng, xem ra mùa hè này hai người họ làm việc không ít nha.
Hai cậu nhóc bình thường vô cùng hoạt bát, hiếu động, lúc này mặt mày lại bơ phờ, dáng vẻ cứ như bị xã hội đánh tơi tả.
Hai anh em vì thành tích quá kém mà bị Giang Trường Đào ép ngày ngày đi theo người lớn ra đồng làm việc, đơn giản là khổ không thể ả.
Nhìn Giang Miên Miên ngồi trên giường đất ăn trái hồng, vẻ mặt nhàn nhã, Chí Văn chớp mắt, nói với Giang Trường Đào: “Cha ơi, lâu rồi Miên Miên không có về, mấy bạn nhỏ trong thôn đều rất nhớ em ấy, lúc nào cũng hỏi con khi nào Miên Miên về, đúng lúc bây giờ em ấy về rồi, con với Chí Văn dẫn em ấy đi vòng quanh một chút.”
Cậu muốn mượn danh của Giang Miên Miên để đi ra ngoài chơi, ngày nào bọn họ cũng bị nhốt ở nhà, ban ngày thì làm việc, buổi tối thì làm bài tập, mấy ngày qua bứt rứt quá rồi.
“Hả?” Giang Miên Miên có hơi mơ hồ, phải biết trước kia, hai cậu nhóc Chí Văn, Chí Võ không thích nhất là dẫn heo mấy bé gái theo chơi cùng mà.
Sao mà một thời gian không gặp thì tính tình cả hai là thay đổi rồi?
Chí Văn nói ra lời này, Giang Trường Đào cũng biết thằng nhóc này đang suy tính cái gì, nhưng mà khoảng thời gian qua quả thật hai đứa nhóc này chịu khổ không ít, ông ta cũng không có cản lại.
Hơn nữa, hiện giờ Tam Nha có tiền đồ như vậy, hai đứa nhó tiếp xúc với cô nhiều một chút, bồi dưỡng chút tình cảm, sau này có chuyện gì tốt thì cô cũng có thể nhớ tới hai người anh này.
“Được rồi, dắt em gái đi chơi đi, trông em kỹ nha.” Giang Trường Đào hiếm thấy mà thân thiết, hiểu lòng người.
Lúc này Giang Miên Miên cũng nhận ra ý đồ của Chí Văn, Chí Võ, nhưng mà nếu chú Ba đã đồng ý rồi, cô cũng không nói thêm gì.
Bây giờ trong phòng chỉ còn dư lại hai đứa nhỏ Chí Văn, Chí Võ, một nhà mấy người Đại Nha chỉ vào nhà một lúc khi Giang Miên Miên tới, bây giờ tất cả bọn cô đều đi ra ngoài làm việc.
“Được đó, đi ra ngoài chơi đi, Chí Văn, Chí Võ coi chừng em gái nha, đừng đi ra bờ sông bơi lội.” Giang Đại Sơn dặn dò, ông ta cũng biết con nít không ở yên một chỗ, cũng không có giữ bọn họ lại.
“Dạ cháu biết rồi ông nội.” Chí Văn, Chí Võ vui vẻ nói.
Cả kỳ nghỉ hè này của bọn họ, mỗi ngày đều làm việc trên đất, gặt gấp lúa nước, đã lâu rồi không đi ra ngoài chơi, bây giờ thấy bản thân có thể mượn ánh sáng của Giang Miên Miên đi ra ngoài chơi, hai người tụi nói kích động sáng mắt hết cả lên.
“Đi thôi, Miên Miên.” Chí Văn tới kéo tay Giang Miên Miên, lập tức chạy ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận