Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 261. Đồng hồ đeo tay Titoni

Nhưng mà cô ta vẫn phải làm việc, nhà họ Giang không có nuôi kẻ rảnh rỗi, hơn nữa sau đầu xuân còn phải làm nhiều việc hơn nữa.
Cô ta muốn không làm việc thì chỉ có một cách, đó là đến trường học.
Đang nghĩ thì thấy một nhà phòng lớn đang chuẩn bị đi ra ngoài, cô ta liền vội vàng chạy đến nói: “Chị ba, mọi người muốn đi vào trong trấn hả? Dắt em đi chung với, em muốn gọi điện cho anh Úc.”
Bà cụ ở bên cạnh nghe vậy, lại không có mắng cô ta như mấy lần trước.
Nhưng mà Giang Trường Hải không có định dắt cô ta theo, đang muốn trốn còn không kịp, làm gì có thể dắt cô ta theo?
“Lần này bác đi vào trấn là muốn đến nhà bạn ăn cơm, dắt con theo không tiện lắm.”
Chiêu Đệ nghe vậy thì mím môi, vừa định nói gì đó thì Triệu Tiểu Quyên đã vội vàng nói: “Vậy thì anh cả, mấy anh đi nhanh đi, Chiêu Đệ còn rất nhiều việc ở nhà phải làm.”
Thời đại này, nhà nào cũng không giàu có gì, một nhà ba người Giang Trường Hải đến nhà bạn ăn cơm là đã không ít người rồi, sao còn có thể dắt theo cháu gái đến ăn chùa chứ.
Chiêu Đệ thấy mẹ cô ta cũng đã nói vậy, chỉ có thể ngoan ngoãn mà gật đầu, không nói muốn đi theo nữa.
Một nhà đến trong trấn, Giang Trường Hải gọi điện cho Úc Thừa.
Úc Thừa vừa nghe máy đã mở miệng nói: “Cừu Non ơi, em nhận được quà anh trai gửi chưa?”
Nhân viên điện thoại: “…”
Anh ta chưa kịp nói lần này gọi tới là một đồng chí nam.
Giang Trường Hải: “…”
Ông ta nhịn một chút, giọng vẫn không quá thân thiện: “Nhóc Úc, là chú, chú là chú Giang của con.”
“Chào chú Giang ạ.” Úc Thừa biết lắng nghe ý kiến đúng mà đổi giọng nói: “Con có gửi quà sinh nhật cho dì Uyển, hôm nay chắc đến rồi, chú có thể đi đến bưu điện hỏi chút.”
“Được, lát chú đi.” Giang Trường Hải đi thẳng vào vấn đề, nói rõ ý đồ: “Nhóc Úc, lần trước con nói chuyện xưởng vận chuyển, con hỏi thăm rõ ràng giúp chú sao rồi?”
“Chú Giang, lúc nào chú cũng có thể đi được.”
“Tốt quá, vậy lát nữa chú sẽ đi liền, Úc Thừa, lần này con giúp cho chú nhiều rồi, đợi lần sau con tới, chú Giang sẽ mời con ăn tiệc lớn.”
Giang Miên Miên nhận máy rồi nói mấy câu, cúp máy, sau đó người một nhà đi đến bưu điện nhận kiện hàng của Úc Thừa gửi, mở ra thì nhìn thấy đó là một cái đồng hồ đeo tay nữ hãng Titoni.
“Quà này quý quá, em không thể nhận được.” Tô Uyển Ngọc rất kinh ngạc vui mừng nhưng lại lý trí, không tính đến phiếu công nghiệp, cái đồng hồ này đã phải hơn hai trăm đồng rồi.
Thấy dáng vẻ thích không buông ta của bà, Giang Trường Hải cũng biết bà thích chết đi được, nói: “Được rồi, trả cái đồng hồ đeo tay này lại, anh mua cho em một cái.”
Tô Uyển Ngọc lắc đầu: “Vẫn là thôi đi, mắc quá, bình thường em cũng không có dùng tới.”
Đương nhiên cuối cùng vẫn nhận, đây là chuyện sau này không nói tới, bây giờ một nhà này lại đi đến xưởng vận chuyển trong trấn.
Quy mô xưởng vận chuyển rất lớn, trong xưởng lớn có mấy chục chiếc xe hàng lớn đang đậu ở đó, trông cực kỳ bề thế và chỉnh tề.
“Trời ạ, nhiều xe quá, một chiếc xe lớn như vậy phải tốn bao nhiêu tiền đây?” Tô Uyển Ngọc thở dài nói.
Giang Trường Hải thậm chí còn chưa từng thấy xe khách đi huyện thành, đột nhiên bây giờ thấy nhiều xe hàng lớn như vậy, càng cực kỳ khiếp sợ.
“Xe này đẹp quá, thật là ngầu, lúc nào đó chúng ta có thể ngồi trên đó chạy một vòng thì tốt biết bao.”
Đàn ông ai cũng thích xe, Giang Trường Hải cũng không phải ngoại lệ, ánh mắt ông nhìn xe cũng đang lấp lánh.
Giang Miên Miên sống ở thế kỷ mới, cả tàu điện ngầu, máy bay cũng đã thấy rồi, những chiếc xe này không khơi nỗi lòng tò mò của cô.
Nhưng mà cô lại rất hăng hái mà khích lệ cha cô: “Cha ơi, đợi lúc cha vào xưởng, cố gắng chăm chỉ, nếu như có cơ hội thì học mấy tài xế kia cách lái xe, đợi sau này cha thi được bằng thì cha có thể tự lái xe rồi, không cần phải hâm mộ người khác nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận