Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 868 - Được ông cụ lớn khen



Nghe vậy, Giang Miên Miên quả thực đối với bọn họ bội phục sats đất rồi. Trách không được mọi người đều nói, có tiền càng ngày càng có tiền đây này.Ngày thường bọn họ có thể tiếp xúc với tin tức và giáo dục này. Người bình thường không thể so với bọn họ.Thu hồi suy nghĩ phát tán, Giang Miên Miên lập tức nói: “Em cũng muốn mua nhà cấp bốn!!”Đến thế kỷ 21, có tiền cũng không mua được nhà cấp bốn nha!Hiện tại có thể mua, cô phải mua!!Trên xe, mấy thiếu niên nghe cô muốn mua nhà cấp bốn thì đều có chút giật mình nhìn Giang Miên Miên. Họ không nghĩ tới ở đây còn ẩn tàng một cái phú bà nhỏ đâu.Chỉ có Úc Thừa mặt không đổi sắc, Cừu Non này vài lần nghiên cứu kỹ thuật mới, đạt được không ít tiền thưởng. Hơn nữa đồ do cô thiết kế, còn có lợi nhuận thu vào từ cửa hàng bánh ngọt nên cô có nhiều tiền hơn cậu.“Tốt, chờ anh trở về hỏi thăm giúp em một chút. Anh nhìn xem có chỗ nào bán nhà cấp bốn.” Úc Thừa đáp ứng nói.“Anh Úc, anh mua nhà cấp bốn kia bao nhiêu tiền ạ?” Giang Miên Miên tìm hiểu nói.Hiện tại tiền trong tay cô, toàn bộ cộng lại cũng không đến ba mươi ngàn đồng. Cô không biết hiện tại giá nhà ở kinh đô. Cô sợ tiền không đủ, mua không nổi. Phải biết rằng, trong tương lai nhà cấp bốn ở kinh đô kia, thật sự động một chút là chín con số nha.“Giá không nhất định, phải xem diện tích. Diện tích nhỏ một chút là mười ngàn đồng. Yên tâm, em đủ tiền. Em chờ anh trở về hỏi thăm một chút, xem nhà ai muốn bán.”Úc Thừa nói lời là nói như vậy. Trong lòng muốn Cừu Non tốt nhất là có thể mua nhà cấp bốn ở cùng đường với mình. Như vậy, về sau cậu tìm Cừu Non chơi cũng thuận tiện.Mấy đứa nhỏ ở xe Jeep, vô cùng sôi nổi thương lượng phòng ở cả một đường. Người không biết còn tưởng rằng bọn họ đều là người môi giới bán phòng ở.Hứa Thịnh đưa bọn họ về nha. Giang Miên Miên cùng Úc Thừa đi ra ngoài chơi một ngày, cũng có chút mệt mỏi. Bọn họ ăn cơm chiều xong, rửa mặt một chút thì về phòng ngủ.Buổi sáng ngày hôm sau, Giang Miên Miên đang làm bài tập thì nghe có người gõ cửa. Cô thấy dì Tôn không ở trong phòng, buông bút trong tay, nhảy nhót chạy ra mở cửa.Cô một mở cửa, nhìn đến sở trưởng Thường đứng ở cửa.“Sở, sở trưởng Thường, ông khỏe chứ. Ông khỏe chứ, mời ông vào ạ.” Giang Miên Miên nhìn đến sở trưởng Thường, vừa mừng vừa sợ chào hỏi.“Xin chào, bạn học Giang Miên Miên, đây là nhà của con sao?” Sở trưởng Thường tiến vào sau. Ông ấy không thấy những người khác, nghi hoặc hỏi.“Không có, sở trưởng Thường, anh Úc cũng ở nhà.” Giang Miên Miên nhìn sở trưởng Thường, có chút khẩn trương nói.Trời ạ. Tuy là sở trưởng Thường nhìn rất lạnh lùng, nhưng lúc nói chuyện với ông ấy thì cảm thấy ông ấy rất gần gũi, thân thiết. Cô có cảm giác giống như khi nói chuyện với ông cụ Úc.Giang Miên Miên mới vừa nói về Úc Thừa xong. Úc Thừa từ lầu hai xuống dưới. Vừa rồi cậu cũng là nghe được có người gõ cửa dưới lầu.“Ông Thường, ông khỏe.” Úc Thừa nhìn sở trường Thường, cũng có chút kinh ngạc. Cậu vội vàng bước nhanh xuống, thái độ cung kính.“Ừ, con khỏe chứ. Tiểu Thừa.” Sở trường Thường gật gật đầu nói.Tôn dì trở về nhìn thấy ông Thường tới. Dì ấy vội vàng đi vào phòng bếp pha trà cho khách quý.Mọi người ngồi ở trên sô pha, ông Thường nhìn Giang Miên Miên, hòa ái nói: “Miên Miên, ông tới đưa tiền khen thưởng cho con. Đây là tiền thưởng và huy hiệu công lao hạng nhất của con.”Ông Thường nói xong. Ông ấy lấy một phong thư thật dày trong túi từ áo blouse trắng. Còn có một cái cái hộp nhỏ.Giang Miên Miên nhanh chóng đưa hai tay nhận đồ vật: “Cảm ơn sở trưởng Thường”“Miên Miên, ở phương diện này, con thật sự rất có thiên phú. Ông tin tưởng con. Sau này nhất định sẽ nghiên cứu ra càng nhiều kỹ thuật lợi hại hơn. Ông chờ con lớn lên để đi đến ngày đó.” Ông Thường nói với Giang Miên Miên, có thể nói là kỳ vọng cao.

Bạn cần đăng nhập để bình luận