Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 529 - Những ngày khó khăn khi không có tiền



Cô ta có thể nghĩ như vậy là vì không biết hôm nay bà cụ cũng mua cho Giang Miên Miên một hộp đựng bút.Nếu biết bà cụ xem trọng Giang Miên Miên như hai đứa cháu trai của mình thì sợ rằng cô ta sẽ càng thêm căm giận.Sau khi dọn rửa bát đũa xong, ai nấy đều trở về nhà.Giang Trường Hà hơi xúc động nói: “Tiểu Quyên, anh thực sự không ngờ rằng mẹ lại có thể mua giấy bút cho mấy đứa nhỏ.”“Đúng vậy, em còn nhớ trước kia anh cả tìm mẹ xin tiền mua giấy bút còn bị mẹ mắng một trận, không ngờ bây giờ mẹ lại thay đổi nhiều như vậy.” Triệu Tiểu Quyên cũng hơi xúc động.Chiêu Đệ lại gần cha mẹ mình, dùng giọng điệu thương lượng: “Cha mẹ, dù sao bây giờ nhà chúng ta cũng có tiền, mẹ có thể mua cho con mấy cái hộp đựng bút, nếu không chúng con sẽ không có chỗ để cái này và cục tẩy.”Giang Trường Hà nghe xong, cũng không nghĩ gì nhiều mà lắc đầu: “Hộp đựng bút cũng chỉ có thể đựng bút chì, không nên lãng phí như vậy.”“Đúng rồi đó, Chiêu Đệ, cha con nói rất đúng, mặc dù bây giờ nhà mình có tiền nhưng cũng không được quá lãng phí, em trai con còn nhỏ như vậy, sau này cần dùng đến tiền nhiều.” Triệu Tiểu Quyên dùng giọng điệu dịu dàng mà an ủi đứa con gái nhỏ.Bà ấy hiểu rõ là Chiêu Đệ thấy hai đứa em có nhưng mình không có, vì vậy cảm thấy hơi ghen tị.Ngày xưa bà cũng là một đứa trẻ, làm sao mà không hiểu bọn nhỏ trong lòng nghĩ gì được, chẳng qua là đã quen với cuộc sống khổ cực khi không có tiền, vì vậy bây giờ đã khấm khá hơn một chút nhưng cũng không vung tay quá trán mà tiêu xài hoang phí.“Cha mẹ, hộp đựng bút đó cũng không đắt, mua cũng không phải tốn quá nhiều tiền.” Chiêu Đệ bĩu môi, vẻ mặt không vui lắm.Cô ta cảm thấy cha mẹ quá tiết kiệm, bán nhân sâm kiếm được tiền mà cũng không chi lấy một xu.Giang Trường Hà nhíu mày: “Một hộp đựng bút tốn hơn mấy hào, mua ba cái không phải hơn một đồng à, một đồng có thể mua được tập sách bút chì cho cả ba chị em các con trong một học kỳ rồi.”Đại Nha cũng cảm thấy mua hộp đựng bút là không cần thiết, vả lại tiền trong nhà phải để dành nuôi em trai nên liền nhỏ giọng khuyên nhủ: “Chiêu Đệ, chúng ta có thể để bút và tẩy để trong cặp sách, không dùng đến hộp bút cũng được mà.”Nhị Nha thậm chí còn không thèm để ý đến những thứ này.Chỉ cần có thể cho cô bé đến trường đi học thì đừng nói là hộp đựng bút, ngay cả đầu bút chì còn dư và tập đã viết qua của Tam Nha thì cô bé cũng vui lòng.“Đúng đó Chiêu Đệ, bây giờ kiếm tiền rất khó, nhà chúng ta trồng nhiều năm như vậy mà chút tiền tích cóp còn không có, bây giờ chúng ta có số tiền này thì phải giữ lại, sau này phải sử dụng tiết kiệm mới được.” Triệu Tiểu Quyên dịu dàng khuyên nhủ.“Hiểu rồi, mọi người đừng nói nữa, con không muốn hộp đựng bút.”Chiêu Đệ thấy mấy người trong nhà đều không đồng ý với mình, cuối cùng hết cách, đành phải thỏa hiệp, cũng chịu thôi, bây giờ mình quá nhỏ, trong nhà căn bản là không có tiếng nói.Triệu Tiểu Quyên thấy con mình ngoan ngoãn nghe lời liền xoa xoa đầu cô ta, im lặng một hồi rồi an ủi: “Chiêu Đệ à, ngày mai là khai giảng rồi, bọn con xem ngày mai mặc đồng phục nào đi, sáng mai đỡ phải tìm.”“Con biết rồi mẹ.”Đại Nha và Nhị Nha chỉ có hai bộ quần áo đầy những miếng vá, dù đã được giặt sạch sẽ nhưng miếng vá lại rất dễ thấy.Chẳng qua các cô bé không quan tâm ngoại hình lắm nên chỉ lựa bộ nào ít mảnh vá nhất là xong việc.Chiêu Đệ thì ngược lại với hai người, trang phục của cô ta rất nhiều nhưng đều là đồ cũ của Giang Miên Miên.Cô ta còn nhớ lời lần trước đã nói những gì, cô không muốn phải tiếp tục nhận bố thí từ đối phương khiến người khác tiếp tục xem thường mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận