Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 550 - Tập trung vào con trai nhỏ



“Quao, thật là thơm luôn, mẹ à, mẹ cho con uống hai chén trước.” Chiêu Đệ không khống chế được con sâu thèm ăn trong bụng cô ta, quây quần bên cạnh Triệu Tiểu Quyên, mở miệng thỉnh cầu.Triệu Tiểu Quyên vừa định múc một muỗng nhưng chưa kịp đưa cho Chiêu Đệ nữa thì Giang Trường Hà liền ngăn lại: “Canh móng heo này để em lợi sữa, một đứa bé con như Chiêu Đệ thì không cần uống canh móng heo bồi bổ cơ thể đâu.”Triệu Tiểu Quyên nghe ông ấy nói như thế thì nâng tay lên rồi buông xuống, cảm thấy chồng bà ấy nói đúng, bây giờ phải ưu tiên tập trung vào con trai nhỏ.Bà ấy liền trấn an nói: “Chiêu Đệ nghe lời nha, ngày mai mẹ sẽ cho các con hai viên kẹo trái cây.”“Hứ.” Chiêu Đệ không uống được canh, móp méo miệng, không vui vẻ lắm trở về lấy một viên kẹo trái cây nhét vào miệng.Sau khi có em trai, cô ta cảm thấy cha mẹ không thích cô ta như trước kia nữa.Khi Giang Trường Hải từ thôn Thạch Kiều về nhà, đúng lúc Tô Uyển Ngọc đang làm cơm tối.“Anh Hải, anh đã về, anh ăn cơm chưa?” Tô Uyển Ngọc quan tâm hỏi.“Anh đã ăn xong rồi, sao các em lại ăn trễ như vậy?” Giang Trường Hải hỏi.“Buổi trưa con gái anh ăn nhiều quà vặt, cứ nói không đói bụng, em không ngờ trễ giờ nấu cơm, con bé có thể ăn thêm không .” Tô Uyển Ngọc “tố cáo”.Giang Trường Hải nhìn xung quanh một lát, không thấy con gái ông, ông nghi ngờ hỏi: “Vợ à, con gái anh đâu?”“Còn chưa đi ra sao? Vừa rồi em mới kêu con bé mà, anh đi kêu con bé nữa đi.” Ở trong phòng bếp Tô Uyển Ngọc làm món ăn cuối cùng, nghe thấy câu hỏi của Giang Trường Hải, bà lên tiếng trả lời.Giang Trường Hải đến phòng con gái ông nhìn thử thì thấy con gái ông đang ngồi trên giường, ngẩn người nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.Ông đi tới, quơ tay trước mặt cô: “Con gái, con đang làm gì vậy?”Giang Miên Miên đang xem tài liệu liên quan đến tivi màu trong hệ thống, thấy cha cô tới, cô cười hỏi: “Dạ, cha, cha đã về.”“Đã về, con gái à, vừa rồi con muốn làm gì vậy? Say mê như vậy, mẹ con kêu con ăn cơm mà con cũng không nghe thấy?”“À, con đang nghĩ làm sao biến tivi trắng đen thành tivi màu.” Giang Miên Miên không giấu giếm mà thật tình nói.Giang Trường Hải không tin lời cô nói là thật, tựa như đùa giỡn hỏi: “Vậy con nghĩ ra chưa?”“Vẫn chưa đâu, kỹ thuật này vẫn còn phức tạp, con cần phải tốn nhiều thời gian tìm hiểu kỹ thuật này, nhưng mà cha, cha yên tâm đi, đợi con nghiên cứu được thì tivi nhà chúng ta chính là đối tượng đầu tiên được sửa đổi.” Giang Miên Miên nghiêm túc nói.“Ha ha, được đó, con gái, vậy cha có thể chờ con nghiên cứu ra được tivi màu, con cũng đừng để cha đợi quá lâu đó.” Giang Trường Hải sờ đầu con gái ông một cái, đùa giỡn nói.“Dạ, cha, cha yên tâm đi, con sẽ cố gắng.”“Miên Miên, mau đi ra ăn cơm.” Tô Uyển Ngọc ở trong phòng khách gọi.“Trời ơi, con gái, mẹ con kêu con ra ngoài ăn cơm đó, mau đi ra đi, một lát nữa mẹ con sẽ tức giận đó.” Giang Trường Hải liền vội vàng nói, ông quên chuyện ông tới gọi con gái đi ăn cơm, hai người lại nói nhảm.Giang Miên Miên cũng le lưỡi một cái, vội vàng đi theo cha cô ra ngoài.Ăn cơm tối xong, trong lòng Giang Miên Miên có chuyện, cô cùng mẹ cô xem ti vi một chút liền lấy cớ mệt mỏi, muốn đi ngủ.Sau khi rửa mặt xong Giang Miên Miên trở về phòng liền lao vào hệ thống, cẩn thận đọc tài liệu liên quan tới ti vi màu, ghi chép cẩn thận.

Bạn cần đăng nhập để bình luận