Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 697 - Vừa vui mừng lại vừa khó chịu



Bác cả Tô nhìn thái độ lạnh nhạt của Giang Trường Hải, cũng không thèm để ý.Dù sao chuyện năm đó, đúng là bọn họ có chút tuyệt tình.Nhưng dưới tình tình huống đó, bọn họ không có lựa chọn nào khác, nhưng bây giờ có có hội, ông ấy muốn đền bù một chút."Uyển Ngọc à, cháu đến Hải Thành lúc nào? Những năm qua, sống có tốt không." Bác cả Tô nhìn Tô Uyển Ngọc, yêu thương hỏi."Bác cả, mấy ngày trước cháu mới đến, những năm qua sống vô cùng tốt, anh Hải rất tốt với cháu, bác không cần lo lắng." Tô Uyển Ngọc khách sáo trả lời."Chao ôi, sống tốt là được, như vậy chúng ta cũng có thể yên lòng, Uyển Ngọc, hai nhà chúng ta đã nhiều năm không gặp rồi, đi nào đi nào, đi đến nhà bác cả ngồi một chút, đúng lúc hôm nay đám người chị họ của cháu dẫn bọn trẻ trở về." Bác cả Tô nhiệt tình nói.Tô Uyển Ngọc suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng không cự tuyệt nhiệt tình của bác cả Tô.Bác cả Tô là đi ra ngoài mua thức ăn, bây giờ gặp bọn họ, ông ấy cũng không đi mua thức ăn nữa, trực tiếp dẫn hai người bọn họ về nhà.Nhà của bác cả Tô còn ở vị trí cũ, cách nơi này cũng không xa lắm.Tô Uyển Ngọc nhìn cảnh vật vừa quen thuộc vừa xa lạ này, nghĩ đến trước kia mình còn bé, đã đi vô số lần với cha mẹ, nhất thời trong lòng có một loại cảm xúc bùi ngùi, đi hơn mười phút là đến.Mới vừa vào nhà, bác cả Tô liền vui vẻ gọi vào trong nhà: "Vợ ơi, Uyển Đình, mọi người nhanh ra xem thử, tôi dẫn ai về nè.""Dẫn ai về vậy? Làm cho ông vui vẻ như thế?" Bác gái cả Tô còn chưa tới tiếng đã đến trước.Bà ấy đi ra thấy Tô Uyển Ngọc, lúc này đã kinh ngạc đến trợn tròn mắt: “Uyển, Uyển Ngọc, cháu về rồi?""Đúng vậy, bác gái cả, cháu đã về." Tô Uyển Ngọc cười yếu ớt nói.Tô Uyển Đình đi ra sau lưng mẹ mình, lúc thấy Tô Uyển Ngọc vẫn trẻ đẹp như vậy, ngay cả một cái nếp nhăn cũng không có, cũng kinh ngạc, nửa ngày không nói nên lời.Tô Uyển Đình là chị họ của Tô Uyển Ngọc, con gái út của bác cả Tô, hai chị em bằng tuổi nhau, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau.Chẳng qua từ nhỏ Tô Uyển Đình đã có lòng hiếu thắng mạnh, mọi chuyện đều phải tranh thứ nhất thứ hai với Tô Uyển Ngọc, cho nên bây giờ thấy Tô Uyển Ngọc gọn gàng xinh đẹp như vậy trở về, trong lòng Tô Uyển Đình thật sự vừa vui mừng lại vừa khó chịu.Vui mừng chính là mặc dù năm đó em gái bị điều xuống nông thôn, nhưng nhìn trạng thái bây giờ của Tô Uyển Ngọc, hẳn là không chịu khổ gì, cuộc sống cũng không tệ lắm.Khó chịu chính là, những năm này, bởi vì chuyện gia đình và con cái, Tô Uyển Đình đã già nhiều rồi, mà Tô Uyển Ngọc vẫn còn giống với cô gái nhỏ hai mươi mấy tuổi.Lúc trước Tô Uyển Đình đã không có bộ dạng xinh đẹp như Tô Uyển Ngọc, bây giờ hai chị em đứng cùng một chỗ, so sánh ra, thật giống như kém mười mấy tuổi vậy, chênh lệch lớn như vậy, làm cho trong lòng Tô Uyển Đình rất không thoải mái.Tô Uyển Ngọc nhìn chị họ đứng ngẩn tại chỗ, trêu ghẹo nói: "Chị cả, sao vậy? Nhiều năm không gặp, không nhận ra em?""Không nhận ra ai, cũng không thể không nhận ra em? Uyển Ngọc, nhiều năm như vậy, sao em lại không thay đổi chút nào thế?" Tô Uyển Đình đi nhanh đi, dắt tay Tô Uyển Ngọc, tinh tế đánh giá."Chị cả, chị cũng không thay đổi gì, vẫn là bộ dạng kia." Tô Uyển Ngọc cười híp mắt nói."Uyển Ngọc nha, thật sự là cháu sao, nhưng năm nay cháu đã ở đâu? Bác gái cả gặp cháu, thật sự rất vui mừng."Một hồi lâu bác gái cả Tô mới phản ứng lại, bà ấy đỏ mắt lại gần, nắm tay Tô Uyển Ngọc cẩn thận đánh giá.

Bạn cần đăng nhập để bình luận