Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 391. Nhìn Giang Miên Miên người ta đi

"Tôi cũng vậy, tôi cũng phải về nhà xem thử." Một người khác cũng vội vàng nói.
Những người khác nghe vậy, cũng đều tự cầm báo về nhà xem bài báo của Giang Miên Miên.
Chờ mấy bà xem xong báo, biết lúc còn nhỏ cuộc sống của Giang Miên Miên rất khó khăn, nhất thời trong lòng tràn đầy kính nể đối với một nhà Tô Uyển Ngọc.
Từ một bần nông, từng bước phấn đấu được như bây giờ, là chuyện hết sức không dễ dàng!
Mẹ Vương Lợi cầm báo, chỉ vào ngôi nhà rách nát trên báo, giáo dục con trai: "Tiểu Lợi, con nhìn Giang Miên Miên người ta đi, trước kia ở nhà đất rách nát như vậy, mỗi ngày đều ăn lương thô và rau củ dại, nhà cách trường học còn xa như vậy, con nhìn người ta đi, muốn đi học, cần vượt qua bao nhiêu khó khăn, vậy mà người ta còn có thể lấy được thành tích tốt như vậy."
"Lại nhìn con đi, từ nhỏ không lo ăn mặc, nhà cách gần trường học, sao con lại không học tập cho giỏi? Nếu con được một nửa như người ta, mẹ cũng đã hài lòng rồi.”
Những năm qua, Vương Lợi đã nghe mẹ lải nhải như vậy quá nhiều rồi, cậu ta đã sớm luyện được thần công tai trái ra tai phải.
Nhưng nhìn căn nhà đất rách nát kia, còn có phòng mờ tối bên trong nhà kia, cậu ta thừa nhận mình bị khiếp sợ.
Con mọt sách Giang Miên Miên cũng quá đáng thương rồi, chín năm trước lại sống trong hoàn cảnh nghèo khổ như vậy.
Ừ, xem ra sau này cậu ta sẽ đối tốt với cô một chút, không gọi cô là con bé nhà quê nữa, cũng không để cho mấy đàn em của mình cô lập cô, loại trừ cô, sau này cô sẽ do Vương Lợi mình bảo vệ, cậu ta âm thầm thề trong lòng.
Ở trong trấn cũng có không ít gia đình diễn ra tình huống giống với nhà họ Vương.
Các cha mẹ đều cầm báo, lấy Giang Miên Miên làm gương, giáo dục con cái nhà mình.
Sau khi các cha mẹ dạy dỗ một trận, lại mang con cái đến nhà Giang Miên Miên.
Như thường lệ cha mẹ vừa đi ba đứa con trai kia đã len lén chạy ra ngoài chơi.
Trái lại Vương Lợi luôn thỉnh thoảng nhìn lén cô, chờ cô nhìn lại cậu ta, cậu ta liền nhanh chóng dời tầm mắt, làm bộ như đang đọc sách.
Phải biết trước kia Vương Lợi chính là bộ dạng phách lối không chịu gò bó, bây giờ cậu ta bị gì vậy?
Mặc dù trong lòng Giang Miên Miên có chút nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi, cô cũng không có hứng thú thành lập tình bạn với đối phương.
Quả thật Vương Lợi cảm thấy rất nhàm chán, cả một ngày hôm qua cậu ta đã nhìn kiến rồi, bây giờ cảm giác mình có thể rõ ràng phân biệt con nào với con nào.
Cậu ta thấy Giang Miên Miên và Lý Lan học tập nghiêm túc, cũng cầm một quyển ngữ văn đọc.
Nhưng cậu ta vẫn luôn không thích học tập, mới đọc sách một cái đã khó chịu rồi, cậu ta đọc một lát, chơi một lát, thời gian cũng trôi qua rất nhanh.
Cuộc sống cứ bình thản trôi qua hai ngày như vậy, chỉ là ba đứa con trai mỗi ngày trộm ra ngoài chơi đã bị cha mẹ phát hiện, sau đó cũng không đưa đến nhà Giang Miên Miên nữa.
Nhưng cũng chạy không thoát số mệnh bị ép ở nhà học tập, hơn nữa còn là cha mẹ mình tự dạy, sẽ bị đánh.
Có một lần Giang Miên Miên đi ra ngoài, nghe được một đứa bé trai trong ba đứa đang la hét kêu đau.
Mà Vương Lợi đục nước béo cò lại không bị bắt, cộng thêm ba đứa con trai không học hành kia, so sánh hai bên, được xem như là biểu hiện không tệ, cho nên mẹ của cậu ta cam kết lúc đi học sẽ mua cho cậu ta một hộp văn phòng phẩm.
Vì vậy mỗi ngày cậu ta đều có mặt ở nhà Giang Miên Miên, bởi vì cậu ta đã thèm hộp văn phòng phẩm ba tầng kia thật lâu rồi.
Tuy nhiên ngồi không thì cảm thấy nhàm chán, nhưng cậu ta lại thật sự không thích học tập, thành ra len lén cất truyện tranh vào trong quần mang đến đọc.
Dù sao Giang Miên Miên và Lý Lan cũng không quan tâm đến cậu ta, một mình cậu ta tự chơi cũng rất vui vẻ tự tại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận