Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 715 - Sự hy sinh này thật lớn



Giang Trường Hải biết vợ mình không quá thích học tập, bây giờ vì con gái, bà thật đúng là bất cứ giá nào.Thế là ông ôm Tô Uyển Ngọc, cảm động nói: "Mình à, em thật đúng là quá vĩ đại, thật sự là lòng dạ mẹ hiền! Nếu mà Miên Miên biết em vì con mà cố gắng học tập như vậy thì nhất định sẽ cảm động phát khóc.""Hừ, đó là, em vì con, sự hy sinh này cũng thật lớn đi. Nhãi con này về sau nếu dám không hiếu thuận em, xem em có đánh cho mông nó nở hoa không." Tô Uyển Ngọc hừ một tiếng, kiêu ngạo nói."Mình à, em cứ yên tâm, con gái anh em còn không hiểu rõ sao, từ nhỏ con bé đã là đứa cực kỳ có hiếu." Giang Trường Hải vội vàng nói chuyện cho con gái."Rồi rồi, chẳng phải em chỉ nói nó một câu thôi sao, xem anh gấp gáp chưa kìa." Tô Uyển Ngọc bất đắc dĩ nói."Hì hì, mình à, em nỗ lực vì gia đình chúng ta, anh với con đều biết. Chờ chúng ta dọn vào trong thành phố, anh chắc chắn sẽ cố gắng kiếm tiền, không cho hai mẹ con em chịu tủi thân, cũng sẽ không để những người khác xem thường chúng ta! Chúng ta còn mua căn nhà lớn có sân vườn, để hai người có thể ngày nào cũng ăn ba bữa thịt, để người trong thành phố đều ghen tỵ chúng ta." Giang Trường Hải son sắt bảo đảm."Được, anh Hải, em tin tưởng anh." Tô Uyển Ngọc ôm lấy mặt Giang Trường Hải, hôn một cái, khẽ nói.Hai người thương lượng xong liền yên tâm ngủ trưa. Chiều tỉnh ngủ, Tô Uyển Ngọc vào phòng Giang Miên Miên."Con gái à, dậy, nên dậy rồi. Trưa ngủ nhiều thì buổi chiều sẽ không có tinh thần đâu." Tô Uyển Ngọc ngồi bên giường, vỗ nhẹ vào vai Giang Miên Miên."Ưm, vâng, mẹ, con dậy đây." Giang Miên Miên dùng tay nhỏ dụi mắt, uể oải nói."Rồi rồi, mau dậy đi, tỉnh táo lại nào, mẹ có chuyện tốt muốn nói với con." Tô Uyển Ngọc cố ý thừa nước đục thả câu."Dạ? Chuyện tốt gì ạ?" Giang Miên Miên nghe thấy có chuyện tốt thì lập tức tỉnh táo lại.Tô Uyển Ngọc liền trịnh trọng tuyên bố: "Vừa rồi mẹ có bàn bạc với cha con, mẹ quyết định chờ sau khi con thi cấp ba xong, cả nhà chúng ta sẽ chuyển vào trong thành phố, cho con đi học ở trường Nhất Trung trong thành phố. Ông Úc nói rất đúng, hoàn cảnh học tập và thầy cô giáo tốt đúng là rất quan trọng với học sinh, chúng ta làm cha mẹ, không thể giữ chân con lại vào thời điểm mấu chốt này."Nhìn biểu cảm nghiêm túc của mẹ, Giang Miên Miên sững sờ, rồi chóp mũi lập tức chua xót: "Mẹ, mẹ với cha đối xử với con thật tốt."Cô không ngờ cha mẹ mình lại vì để cô có thể nhận được nguồn lực giáo dục tốt hơn mà vứt bỏ hết thảy ở nơi này, cả nhà chuyển vào trong thành phố.Tô Uyển Ngọc vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ của Giang Miên Miên, cười híp mắt nói: "Con gái à, con đừng có vội vui mừng nhanh vậy, mẹ còn chưa nói hết lời đâu.""Dạ, xin mời mẹ nói." Giang Miên Miên bị cảm động đến hồng hốc mắt sụt sịt mũi, ngoan ngoãn gật đầu.Biểu cảm của Tô Uyển Ngọc càng thêm nghiêm túc: "Con à, con biết cha mẹ vì con mà bỏ công việc nơi này, chuyển vào trong thành phố, cần nỗ lực bao lớn không? Công việc ở nhà máy vận chuyển của cha con chắc chắn không thể làm. Còn về công việc của mẹ, muốn đi theo con vào trong thành phố, mẹ phải học tất cả bốn ngôn ngữ tiếng Đức, tiếng Pháp, tiếng Nga, tiếng Anh đến trình độ có thể phiên dịch đồng bộ mới có thể tranh thủsuất thuyên chuyển vào trong thành phố. Con cũng biết mẹ ghét học tập thế nào rồi đấy, giờ mẹ vì con thật đúng là không thèm đếm xỉa đến cái mạng già này."Tô Uyển Ngọc không phải là kiểu phụ huynh chỉ biết yên lặng trả giá.Bà là mẫu bà mẹ làm năm phần, nhất định phải để con gái mình cảm nhận được mười phần.

Bạn cần đăng nhập để bình luận