Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 727 - Nhà họ Tô đang đến



Giang Miên Miên cũng hùa theo, tiếp lời cha cô, khen ngợi: “Đó đương nhiên là của nhà họ Giang chúng ta rồi, mẹ, mẹ thật sự quá giỏi, thực sự khiến con trợn mắt há hốc mồm, kinh doanh được như vậy thực sự là quá đỉnh!”Giang Miên Miên vừa nói vừa giơ ngón tay cái lên với Tô Uyển Ngọc.Giang Trường Hải cũng tham gia náo nhiệt mà giơ ngón cái lên, tỏ vẻ kính nể với vợ mình.Tô Uyển Ngọc được hai cha con khen ngợi mà tinh thần vô cùng vui sướng: “Tính nói cho hai người một chuyện, đây, con gái, cho con năm hào tiêu vặt.”Tô Uyển Ngọc lấy trong chiếc túi cồng kềnh ra năm hào đưa cho Giang Miên Miên.“Cảm ơn mẹ, mẹ tốt quá, moah ~” Giang Miên Miên ôm cổ mẹ mình, thơm một cái.Được cha mẹ cho tiền tiêu vặt thật thơm quá!“Vợ, của anh đâu?” Giang Trường Hải nháy mắt ra hiệu chỉ vào mình.“Đây, anh Hải, tất cả là của anh.” Tô Uyển Ngọc nhét túi tiền vào tay Giang Trường Hải.Giang Trường Hải nhận lấy, mặt mày hớn hở nhìn con gái nhỏ, khoe khoang: “Con gái, xem ra là mẹ con yêu cha nhất, tự nhìn số tiền này với tiền của con đi.”Giang Miên Miên lắc đầu: “Hì hì, cha, con không ghen tị chút xíu nào cả, con là con nít thì chỉ nên tiêu ít tiền.”Lúc hai cha con đang đấu võ mồm thì điện thoại phòng vang lên.Tô Uyển Ngọc đứng gần đó nên nhấc máy tiếp.“Xin chào, nhà Giang Trường Hải xin nghe, cho hỏi tìm ai?” Tô Uyển Ngọc khách sáo hỏi.“Uyển Ngọc à, là bác cả đây.” Giọng của bác cả Tô vang lên.Giang Trường Hải nghe được liền đặt ngón trỏ lên miệng, ra hiệu con gái đừng lên tiếng, ông đi qua ngồi bên cạnh vợ mình, muốn nghe xem ông ấy tính làm gì.Tô Uyển Ngọc cũng vô cùng kinh ngạc khi bác cả gọi điện đến.“Bác cả, sao vậy? Có chuyện gì không?” Tô Uyển Ngọc khách sáo hỏi.“Là như này, Uyển Ngọc, bác sẽ được nghỉ hai ngày, đúng lúc Uyển Đình cũng nghỉ hè, nghĩ cháu ở đó một mình, cũng không quen biết ai nên lần này định đi cùng với bác gái đến xem cháu một chút, nếu tiện thì hẹn gặp cả họ hàng Giang Trường Hải nữa.” Bác cả Tô nhẹ nhàng nói.Tô Uyển Ngọc nghe được những lời này, bàn tay cầm điện thoại bỗng chốc siết chặt.Bà nghĩ rằng mình biết tại sao bác cả lại đến đây.Chắc là sợ bà ở một mình chỗ này không thân không thích, sẽ bị nhà chồng xem thường, bắt nạt nên mới muốn đưa cả nhà đến gặp.Nói là gặp bà nhưng thật ra cũng muốn nói với nhà chồng là bà còn nhà mẹ đẻ, đừng có bắt nạt.Tô Uyển Ngọc hiểu rõ bác cả đang quan tâm mình, nhất thời cảm thấy hơi rối rắm.Lúc bà vừa kết hôn, chẳng phải bà cụ ỷ vào mình không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, lại bị chuyển xuống lao động cải tạo nên đối xử không tốt sao?Cũng may Giang Trường Hải là một người đàn ông biết bảo vệ vợ những năm này ông luôn bảo vệ cho bà rất tốt.Bằng không thì bà còn không biết mình sẽ bị bà cụ ức hiếp đến mức nào.Tô Uyển Ngọc thở dài trong lòng, cuối cùng cũng không cự tuyệt lòng tốt của bác cả: “Được, bác cả, khi nào mọi người đến thì cháu và anh Hải đến đón mọi người.”“Hầy, được, cuối tuần bọn bác sẽ đến, trước lúc đó sẽ gọi điện thoại.” Bác cả Tô thấy bà không từ chối thì có hơi xúc động nói.Tô Uyển Ngọc nhẹ nhàng đáp lại: “Ừm, được, vậy lúc đó chúng ta liên lạc lại.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận