Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 1171 - Ải chú Giang không dễ qua



Tô Uyển Ngọc rất thích thái độ dám làm dám nhận của Úc Thừa, bà hài lòng nhìn cậu, tươi cười nói: “Được, Tiểu Úc, dì chứng kiếnu cháu lớn lên, dì Uyển tin tưởng cháu, hy vọng sau này cháu hãy chăm sóc tốt cho Miên Miên.”Úc Thừa không nghĩ Tô Uyển Ngọc nhanh như vậy đã đồng ý, nghe lời này của bà, cậu lập tức bày tỏ: “Dì Uyển, dì yên tâm, cháu nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Miên Miên.”“Ừm, dì tin tưởng cháu, nhưng mà Tiểu Úc này, có chuyện này cô phải nói trước với cháu, bây giờ hai đứa còn nhỏ, trước khi kết hôn, không thể tiến thêm bước nữa đâu đấy.”Giang Miên Miên cũng bị lời nói này của mẹ làm cho đỏ mặt, cô cúi mặt, không dám ngẩng đầu nhìn hai người họ.Tô Uyển Ngọc nhìn phản ứng của hai đứa, nhịn cười nhắc nhở: “Tiểu Úc à, ải dì Uyển coi như qua rồi, nhưng ải chú Giang cháu dự là không dễ như vậy đâu.”Giang Miên Miên vừa nghe lời này của mẹ, lập tức miệng ngọt nịnh nọt: “Mẹ, cha con không phải nghe lời mẹ nhất sao, chỉ cần mẹ giúp anh Úc Thừa nói vài lời tốt, cha con chắc chắn sẽ không làm khó anh ấy.”Giang Miên Miên biết cha cô là người cuồng con gái, cha cô nếu như biết cô và Úc Thừa yêu nhau, chắc chắn sẽ làm khó anh ấy.Úc Thừa thấy Giang Miên Miên suy nghĩ cho mình, trong lòng rất cảm động.Có điều Úc Thừa thuộc phái hành động, cậu thấy nếu như mình kết hôn cùng Giang Miên Miên, bắt buộc phải dùng hành động chứng minh cho chú Giang thấy, để dì Uyển nói giúp mình quả thực là con đường ngắn nhất, nhưng với cậu mà nói, như vậy không đủ thành ý.Tô Uyển Ngọc nhìn con gái mình, vu vơ nói: “Chuyện này ấy à, phải xem tình hình thế nào đã.”Ba người vừa cười vừa nói đi vào sân, họ vừa vào nhà chưa được bao lâu, Giang Trường Hải đã gọi điện thoại về, nói với bọn họ bên cửa hàng mẹ và bé có chút việc, ông ấy sẽ về rất muộn.Úc Thừa nghe vậy, cũng không ở lại lâu: “Dì Uyển, nếu như chú Giang có việc bận, vậy ngày mai cháu lại qua thăm chú ấy.”“Được, Tiểu Úc, vậy ngày mai cháu có thời gian thì qua tìm Miên Miên, mấy ngày này Miên Miên ở nhà không có gì làm, cũng không cần phải đến viện nghiên cứu.” Tô Uyển Ngọc nhiệt tình nói.Tục ngữ có câu, mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn lại càng thích, vốn dĩ Tô Uyển Ngọc đã rất thích đứa nhỏ Úc Thừa này, bây giờ thằng bé với con gái mình còn yêu nhau, bà lại càng thích cậu.“Cháu biết rồi, dì Uyển.” Úc Thừa nhìn qua Giang Miên Miên, cười gật đầu đáp.“Mẹ, con đi tiễn anh Úc Thừa.” Giang Miên Miên thấy cậu sắp đi, liền từ sopha đứng dậy, theo Úc Thừa ra ngoài.Cô có chút không nỡ tiễn Úc Thừa đến cửa, hai người hẹn thời gian ngày mai gặp mặt, cô mới thỏa mãn đi vào trong.Buổi tối ăn cơm xong, Giang Miên Miên thấy Lai Đệ một bên xem nhạc phổ, một bên còn mô phỏng đánh đàn dương cầm, dáng vẻ chuyên chú lại nghiêm túc.Lai Đệ mô phỏng xong bản nhạc trong đầu, cô mới nhận ra Giang Miên Miên vẫn luôn nhìn mình.“Chị ba, chị tìm em có việc gì vậy?” Lai Đệ thu dọn lại nhạc phổ, cười hỏi.“Cũng không có việc gì, Lai Đệ, em luyện đàn dương cầm thì cũng đừng quên ôn lại bài trên lớp nhé, chẳng mấy nữa là khai giảng rồi, đừng để đến lúc đấy, em lại quên hết tất cả kiến thức lúc trước đã học, sẽ bị lẫn kiến thức đấy.” Giang Miên Miên nhắc nhở.“Vâng, chị ba, em biết rồi ạ, ngày mai sau khi tan học, em sẽ học bài trên lớp liền.” Lai Đệ khôn khéo nói.Chị ba cô nói không sai, khoảng thời gian này, cô quả thực là vì học đàn dương cầm, đã xem nhẹ bài trên lớp rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận