Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 418. Mượn tiền đi học 1

Nhưng ngoài mặt cô vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng em biết rồi. Anh Úc yên tâm đi.”
“Cốc cốc cốc...”
Trong lúc hai người đang nói chuyện, cửa phòng bị người khác gõ.
Giang Miên Miên chạy đến mở cửa nhìn, là Nhị Nha mang sách đến tìm cô.
“Tam Nha, chị có một vài vấn đề trong việc học muốn hỏi em, không làm phiền em nghỉ ngơi chứ?” Nhị Nha có chút ngượng ngùng hỏi.
Từ sau khi Giang Miên Miên dọn lên trấn ở, Nhị Nha không thể hỏi cô những vướng mắc trong học tập bất cứ lúc nào như trước đây nữa.
Cô bé chỉ có thể gộp các vấn đề lại, đến khi Lâm Ái Bảo cuối tuần được nghỉ ở nhà mới đi hỏi cô ấy, sau đó lại cùng Lâm Ái Bảo học tập một ngày.
Có điều tốc độ học tập như vậy so với lúc Tam Nha còn ở nhà trước kia thì chậm hơn rất nhiều.
Bây giờ Tam Nha đã quay về, cô bé vội vàng đem những vấn đề trong suốt cả tuần của mình ra để hỏi cô.
Giang Miên Miên: “Không làm phiền ạ. Chị hai, chị có gì không hiểu cứ hỏi em là được.”
Nhị Nha hỏi hết những điều mình chưa hiểu, Giang Miên Miên vô cùng kiên nhẫn giảng giải chi tiết từng chỗ một, lại còn kéo dài vấn đề ra một chút để cô bé hiểu rõ hơn, thông hiểu thấu đáo.
Về phương diện làm giáo viên này, Giang Miên Miên vừa vô cùng thành công lại vừa phù hợp.
“Cảm ơn em Tam Nha. Những điều em giảng chị đều hiểu rõ. Ngay cả những kiến thức hiểu biết mơ hồ trước đây chị cũng đã hiểu rồi.” Nhị Nha vui vẻ nói, cô bé cảm thấy Tam Nha giảng rất thấu đáo tỉ mỉ.
Giang Miên Miên nói thật: “Không cần khách sáo. Chị hai, bản thân chị đã thông minh rồi, giảng một chút đã thông suốt.”
Cô thấy Nhị Nha cầm sách vở một cách trân quý, trên giấy nháp bên cạnh được viết những kiến thức mà cô vừa nói.
Cô biết Nhị Nha trước nay luôn quý trọng cơ hội học tập, cũng luôn luôn cố gắng
Cô trầm ngâm một lúc rồi nhẹ giọng nói: “Chị hai, chị có muốn đi học ở tiểu học công xã không?”
Vẻ mặt Nhị Nha tịch mịch: “Đương nhiên là chị muốn đi, nhưng chuyện này đối với chị mà nói là không thể nào. Trong nhà cũng không thể nào có nhiều tiền để đóng học phí cho chị như vậy.”
Huống chi Chiêu Đệ đã đi học rồi.
Tiền đi học của Chiêu Đệ là ông bà nội cho, em ấy có thể đi học là vì có ông thần tiên chỉ điểm nên ông bà nội mới đồng ý cho tiền. Nhưng nếu như cô bé cũng muốn đi học, ông bà nội chắc chắn sẽ không cho thêm tiền nữa.
Mà cha mẹ của bọn họ cũng không có tiền, vậy nên cô bé cũng không hề nghĩ đến việc mình có thể đi học.
Giang Miên Miên vẻ mặt nghiêm túc: “Chị hai, nếu chị muốn đi học thì em có thể cho chị mượn tiền đóng học phí và những chi phí phụ. Hơn nữa tiền này em cũng không vội dùng, đợi sau này chị kiếm được tiền rồi trả lại cho em cũng được.”
Lần thi này cô được tám mươi đồng tiền học bổng, mẹ cô cho cô năm đồng làm tiền tiêu vặt.
Bình thường cha mẹ luôn cho cô một ít tiền tiêu vặt, cô cũng không hay dùng lắm, hơn nửa năm nay tích góp lẻ tẻ cũng để dành được bảy, tám đồng.
Những tiền này cộng lại với nhau cô sẽ có hơn mười đồng, đủ giúp Nhị Nha đóng tiền học phí rồi.
Nhị Nha thấy Giang Miên Miên đồng ý giúp mình, hô hấp của cô bé nhất thời trở nên dồn dập, cô bé thực sự có thể đi học sao? Đây là việc mà cô bé chưa từng dám nghĩ đến.
Nhưng sau khi kích động, cô bé nhanh chóng khôi phục lại lí trí, nghĩ đến thực tế.
Nhị Nha thở dài: “Không được đâu Tam Nha, cho dù chị có tiền để đóng học phí cũng vô ích. Nếu chị đi học thì sẽ không có thời gian ra đồng làm việc, không kiếm được công điểm, cuối năm không được chia khẩu phần lương thực, đến lúc đó sẽ không có cơm ăn.”
“Chị hai, lương thực đầu người của chị đã có thể ăn no nửa bụng rồi. Đợi đến khi được nghỉ, chị ra đồng kiếm thêm một chút công điểm nữa để đổi lương thực là được. Hơn nữa chú hai thím hai chăm chỉ làm việc như vậy, lương thực chú thím kiếm được chắc chắn sẽ ăn không hết, đến lúc đó chia thêm cho chị một chút, chị chắc chắn có thể ăn cơm no.” Giang Miên Miên giúp Nhị Nha phân tích một cách rất lý trí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận