Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 1162 - Muốn đánh muốn mắng đều được



“Anh cả, anh yên tâm, Chí Văn, Chí Võ rất hiểu chuyện, anh bảo chúng nó làm gì thì chúng nó sẽ làm cái đó.” Tôn Lệ Hà vừa nghe nói hai đứa con trai của bà ta được ở lại thủ đô, bà ta rất vui mừng.Mấy năm nay, bọn họ đi theo thằng cả kiếm được không ít tiền, tất nhiên là bà ta cũng biết mắt nhìn của Giang Trường Hải độc đáo thế nào, lại rất có năng lực.Bây giờ hai đứa con trai của bà ta có cơ hội có thể đi theo bên cạnh thằng cả học tập, đây chính là chuyện vui vô cùng lớn, thằng cả có bản lĩnh, hai đứa chúng nó phàm là có thể học được một nửa thôi thì sau này không cần phải sầu lo chuyện gì cả.Chuyện Tôn Lệ Hà có thể nghĩ tới, đương nhiên là Giang Trường Đào cũng nghĩ đến được, ông lập tức tỏ thái độ nói: “Anh cả, anh yên tâm, Chí Văn, Chí Võ đều không phải là những đứa nhỏ được nuông chiều, bọn chúng ở chỗ này của anh, nếu như làm sai chuyện gì, anh muốn đánh muốn mắng đều được, hai người chúng em tuyệt đối sẽ không oán không thán.”Giang Trường Hải bị những lời này của hai người họ chọc cười: “Lão tam, vợ lão tam, xem các em nói những lời này kìa, Chí Văn, Chí Võ là cháu ruột của anh, anh còn có thể bạc đãi chúng nó hả.”Chí Văn, Chí Võ thấy bác cả của chúng nó đồng ý, nhất thời vui mừng hoan hô lên.“A, tốt quá, chúng ta có thể tiếp tục ở lại thủ đô được rồi.”Nguyên Bân vẫn luôn đi theo hai đứa con trai chơi nghe thấy hai người có thể ở lại thủ đô thì cậu bé cũng điên cuồng chạy tới, kéo vạt áo Giang Trường Hải, non nớt nói: “Bác cả, cháu cũng muốn ở lại thủ đô với các anh.”Giang Trường Hà vừa nghe thấy lời này của con trai của ông ấy, vội vàng đi qua bế lấy con trai: “Anh cả, anh đừng nghe Nguyên Bân nói càn, tuổi nó còn nhỏ, ở lại đây anh còn phải phí tâm chăm sóc, chờ sau này nó lớn thêm chút, có thể tự chăm sóc bản thân thì lại tới thủ đô.”Triệu Tiểu Quyên cũng gật đầu lia lịa, từ khi Nguyên Bân được sinh ra cho đến bây giờ đều chưa từng rời khỏi hai người bọn họ, hai người bọn họ không nỡ để con trai bảo bối của mình ở lại thủ đô.Giang Trường Hải vốn cũng không có ý định giữ Nguyên Bân lại, vợ ông cũng phải đến sở nghiên cứu, còn ông phải đi làm ở cửa hàng mẹ và bé, bọn họ làm sao có thời gian chăm sóc cho trẻ con chứ.“Được, vậy thì chờ Nguyên Bân lớn thêm chút lại tới thủ đô chơi.” Giang Trường Hải cười ha ha nói.Giang Miên Miên nhìn Lai Đệ ngồi trong góc, nói với bà cụ: “Bà nội, mọi người đều đi rồi, chỉ còn lại mình cháu ở nhà, hai tháng nay cha mẹ cháu cũng vô cùng bận rộn, nhất định là không có thời gian chăm sóc cháu, một mình cháu cũng chẳng biết giặt quần áo, nấu cơm, cháu thật là đáng thương mà.”Bà cụ vừa nghe những lời này của cháu gái thì rất đau lòng: “Ai yo, vậy phải làm sao bây giờ đây, cháu không biết nấu cơm, nhưng cũng không thể ăn cơm mãi ở bên ngoài được, bên ngoài nấu nào có ngon bằng ở nhà chứ.”“Bà nội, hay là bà để Lai Đệ tới chăm sóc cháu đi, cháu thấy Lai Đệ học nấu ăn từ thím hai cháu cũng vô cùng tốt mà.” Rốt cuộc Giang Miên Miên cũng nói ra mục đích thật sự của mình.Bà cụ vừa nghe những lời này của Giang Miên Miên, cảm thấy cũng có thể được, dù sao bây giờ Lai Đệ cũng lớn, việc gì cũng có thể làm, để cho cô bé ở đây chăm sóc Miên Miên, bà ta cũng có thể yên tâm.”“Được, Miên Miên, cứ làm theo cháu nói đi, để Lai Đệ ở đây chăm sóc cháu.” Bà cụ không cân nhắc nhiều đã trực tiếp dứt khoát quyết định chuyện này.Những người khác nhà họ Giang nghe vậy, tất cả đều có dáng vẻ đương nhiên, bọn họ không hề cảm thấy để cho Lai Đệ mười ba tuổi tới chăm sóc Giang Miên Miên là có gì không đúng cả.Ngược lại, thậm chí bọn họ còn cảm thấy để Lai Đệ ở thủ đô, chăm sóc Giang Miên Miên, còn thoải mái tự tại hơn là để cô bé trở về quê.Bởi vì nếu như Lai Đệ về quê, không chỉ phải làm việc nhà, mà còn phải ra đồng làm việc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận