Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 400. Như chú heo nhỏ

Giang Miên Miên thích ăn bánh bao thịt nhất, nhưng Tô Uyển Ngọc thường không mua, đồ ăn sáng của bọn họ thường ăn nhất chính là mì sợi.
Tô Uyển Ngọc mang bánh bao còn nóng hổi cho Úc Thừa: “Úc Thừa, từ sáng tới giờ cháu vẫn chưa ăn gì, ăn trước mấy cái bánh bao lót bụng đi.”
“Dì Uyển, cháu vẫn chưa đói, chờ trở về cháu ăn chung với Miên Miên.” Úc Thừa cầm bánh bao, dịu dàng nói.
Tô Uyển Ngọc thấy cho dù Úc Thừa làm gì thì cũng nghĩ đến con gái của bà.
Bà cảm thấy Úc Thừa thật đúng là một người anh tốt đạt tiêu chuẩn, trời ơi, nếu cậu là con trai bà thì tốt rồi, có thể cùng bà đi ra ngoài mua thức ăn, còn có thể xách đồ cho bà, mặc dù những thứ này mà nói thì rất nặng, nhưng đối với Úc Thừa mà nói, thì lại không là cái gì.
Tính cách đứa nhỏ Úc Thừa này chững chạc, lại ít nói, rốt cuộc là gia đình nào có thể nuôi dưỡng được một đứa bé hiểu chuyện như vậy.
Trên đường về nhà, bọn họ gặp thím Lý cũng đi mua thức ăn.
Thím Lý thấy một cậu bé đi bên cạnh Tô Uyển Ngọc, còn cầm thức ăn, nhớ ngày hôm qua Lý Lan nói thân thích của nhà họ Giang tới, mặt bà ta đầy bát quái nói: “Tiểu Tô, đi mua thức ăn về hả? Đây là thân thích của nhà em sao? Ái chà, dáng dấp thật là đẹp.”
Tô Uyển Ngọc thấy Úc Thừa được người khác khen, mặt bà đầy tự hào nói: “Đúng vậy, thím Lý, đây là cháu nhà em, chị thấy sao? Đẹp trai chứ.”
Tô Uyển Ngọc chỉ giới thiệu đơn giản một chút, bà biết tính cách của Úc Thừa, có chút lạnh lùng và yên tĩnh, không thích bị người khác vây xem như nhìn khỉ, cho nên bà cũng không khoe Úc Thừa đến từ thủ đô với hàng xóm.
“Chào thím ạ.” Úc Thừa lễ phép hỏi thăm sức khỏe thím Lý.
“Ôi chao, tốt, tốt, đứa nhỏ này dáng vẻ thật tuấn tú, năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi?” Thím Lý quan sát Úc Thừa từ trên xuống dưới rồi hỏi thăm.
“Năm nay cháu mười ba tuổi.” Úc Thừa trả lời.
“Mười ba tuổi, lớn như vậy à? Thật tốt, thấy đứa nhỏ này cũng không thiếu dinh dưỡng.” Thím Lý cười lớn tán dương.
Mặc dù Tô Uyển Ngọc giới thiệu về gia cảnh gia đình của đứa nhỏ này không quá nhiều, nhưng thím Lý có thể nhìn ra khí chất của đứa nhỏ Úc Thừa này không bình thường, không giống với người sống ở nơi nhỏ như bọn họ.
Nhưng mà thím Lý nghĩ lại, cảm thấy cũng không chắc.
Dù sao cả nhà Giang Miên Miên bọn họ, nhìn cũng không giống dân quê không phóng khoáng, nhất là mẹ con Giang Miên Miên.
Dáng vẻ của hai mẹ con này còn giống với người thành phố hơn người ở thành phố, gương mặt đẹp thì không nói, nước da cũng trắng, hơn nữa cử chỉ, lời nói khắp mọi mặt không giống nhà quê chút nào.
Nếu không phải mấy ngày trước những người hàng xóm như bà ấy trông thấy người nhà họ Giang từ nông thôn tới thăm người thân, bà ấy cũng không tin nhà này từ nông thôn tới.
Sau khi nói chuyện mấy câu với thím Lý, mấy người liền tách ra.
Lúc bọn họ về đến nhà, Giang Miên Miên còn chưa dậy nữa.
Tô Uyển Ngọc vừa sắp xếp thức ăn vừa mua, vừa nói với Úc Thừa: “Úc Thừa à, cháu đi gọi Giang Miên Miên dậy đi, nếu không một lát nữa bánh bao đều nguội hết.”
Tô Uyển Ngọc không nghĩ quá nhiều, dù sao hai đứa trẻ này, một đứa chín tuổi, một đứa mười ba, cũng không cần kiêng kỵ gì.
“Cháu biết rồi, dì Uyển, vậy thì cháu đi.” Úc Thừa trả lời một tiếng, đi ngay đến phòng Giang Miên Miên.
“Cốc cốc cốc…”
Úc Thừa gõ lên cửa vài cái, nửa ngày mà không nghe thấy âm thanh bên trong, biết cô vẫn chưa thức, lúc này cậu mới mở cửa đi vào.
Vừa vào cửa, liền thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Giang Miên Miên đang ngủ, đang tay chân duỗi thẳng, nằm ngửa ở trên giường, một nửa chiếc chăn khó khăn lắm mới đắp lên bụng nhỏ của cô.
Úc Thừa nhỏ giọng đi tới, đưa tay nhẹ nhàng bóp lỗ mũi cô, Giang Miên Miên không thở nổi, liền há miệng ra thở, giống như một chú heo nhỏ mà hổn hển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận