Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 944 - Có lợi cho quan hệ mẹ chồng nàng dâu.



“Tôi khinh! Đừng có cãi chày cãi cối. Lúc nãy tôi đã ở đằng sau mấy người nghe được một lúc lâu rồi, tôi còn nghe nhầm tên con trai con dâu tôi được sao? Các người là đám phụ nữ độc ác, gia đình mình không hạnh phúc, sống không được tốt nên lúc nào cũng mong người khác xảy ra chuyện. Tôi nói cho các người biết, con trai và con dâu tôi rất tình cảm, đối xử với chúng tôi cũng rất tốt. Cả đời này hai đứa nó sẽ không li hôn.”Người phụ nữ vừa rồi định giải thích bị Trương Quế Hoa nói đến nước miếng đầy mặt, bà ta nhẫn nhịn sự chán ghét, vội vàng lấy áo lên lau.Mấy người bọn họ vốn đã có lỗi trước, hơn nữa bây giờ tất cả mọi người trong thôn đều kính trọng nhà họ Giang.Trương Quế Hoa chỉ thẳng bọn họ mà mắng, bọn họ cũng không dám phản bác, người nào người nấy đều cúi đầu ngay ngắn trước mặt bà cụ, mặc cho bà ta mắng, chỉ mong bà ta hết giận, đừng đến nhà mình nói chuyện.Bà cụ mắng liền một mạch năm phút mới cảm thấy nguôi giận. Nếu không phải bà ta đang vội đi lên trấn thì chuyện hôm nay sẽ không bỏ qua như vậy.“Những lời ong tiếng ve này của mấy người hôm nay tôi đã nghe hết rồi. Nếu sau này thôn chúng ta còn có những lời này, tôi sẽ đi tìm mấy người tính sổ đầu tiên.” Trương Quế Hoa nói xong, xách theo cái giỏ của mình thở phì phò rời khỏi thôn.Thấy bà cụ đi rồi, mấy người phụ nữ sống sót sau tai nạn thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, không dám nói thêm gì nữa, trực tiếp quay về làm việc.Trương Quế Hoa tức giận xách con gà mái, khoác cái giỏ nhỏ hùng hùng hổ hổ đi lên trấn.Có lẽ là vì đang giận dữ nên bà ta đi đến thị trấn sớm hơn bình thường nửa giờ đồng hồ. Đi đường lâu như vậy, cơn tức giận của bà ta cũng tan biến.Nhưng lời nói của những người phụ nữ độc ác đó lại giống như một hạt giống được gieo vào lòng bà ta.Lúc bà cụ đến, Tô Uyển Ngọc đang ở trong phòng ngủ thu dọn hành lý cho hai cho con, sắp xếp lại đồ đạc. Chuẩn bị để đến khi Giang Miên Miên lên thành phố học sẽ mang theo.“Mẹ, mẹ đến rồi à?” Giang Trường Hải thấy mẹ mình đến, cười hì hì ra đón.“Bà nội, bà đến rồi, cháu nhớ bà rồi.” Giang Miên Miên nhìn thấy bà nội cũng vui vẻ chạy ra.Bà cụ đặt gà mái trong tay xuống sân, xách cái giỏ cười tít mắt nhìn Giang Miên Miên, vẻ mặt đầy yêu thương: “Ôi, cháu gái ngoan của bà, bà cũng nhớ cháu. Mẹ cháu đâu rồi? Không có nhà à?”Giang Miên Miên chỉ vào phòng ngủ: “Mẹ cháu đang ở trong phòng thu dọn đồ đạc.”Lúc bà cụ đi vào nhà thì nhìn thấy con trai và cháu gái đang ngồi trên ghế sofa, vui vẻ xem ti vi.Bây giờ lại nghe Tô Uyển Ngọc ở trong phòng làm việc, bà cụ nhất thời cau mày quở trách: “Thằng cả con cũng thật là, Uyển Ngọc đi làm cả ngày cũng mệt rồi, về nhà con còn để nó làm việc? Sau này có chút việc vặt thì đừng để Uyển Ngọc tự làm nữa.”Nghe được giọng nói của bà cụ, Tô Uyển Ngọc đang từ trong phòng ngủ đi ra chuẩn bị đón tiếp nghe vậy, nhất thời ngẩn ra.Bà cụ hôm nay làm sao vậy? Sao lại khác thường như vậy chứ? Thế này không phù hợp với tính cách của bà.“Vâng, vâng. Mẹ, con biết rồi.” Mặc dù Giang Trường Hải cũng có chút ngạc nhiên về thái độ của mẹ mình, nhưng vẫn gật đầu liên tục.Thật sự không phải là ông không làm, mà là vợ ông chướng mắt hai cha con ông lúc thì làm lúc thì chơi, chê hai người họ vướng chân vướng tay nên mới đuổi hai người ra ngoài.Nhưng Giang Trường Hải cũng không định giải thích, cứ để bà cụ nghĩ như vậy đi, như vậy cũng có lợi cho quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận