Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 1117 - Có gì về nhà nói



Còn cẩn thận cất nó vào phong bì thư trên bàn, sau đó bỏ vào ngăn kéo rồi mới yên tâm tiếp tục ra ngoài ăn tiệc.Về phần Giang Miên Miên, đợi đến tối sau khi bữa tiệc kết thúc, khách khứa cũng đã ra về, bà cụ mới lấy giấy thông báo ra, lúc này cô mới có cơ hội xem thật kĩ giấy báo trúng tuyển của mình.Sau khi tổ chức xong bốn ngày tiệc cơ động, cả nhà Giang Trường Hải giúp hai ông bà cụ thu dọn toàn bộ đồ đạc trong nhà rồi mới đưa Giang Miên Miên về thành phố.Bọn họ vừa mới về đến thành phố một ngày, hôm sau, cả nhà bác cả Tô cũng đã đến Dương Thành.Trước đây khi Tô Uyển Ngọc về thôn báo tin mừng đã xin nghỉ một ngày.Tiệc cơ động được tổ chức đúng lúc vào hai ngày nghỉ cuối tuần, bà lại xin thêm hai ngày nghỉ nữa. Hôm nay cả nhà bác cả Tô đến là ngày nghỉ cuối cùng của bà, vừa hay cả nhà bọn họ có thể ra trạm tàu hỏa đón nhà họ Tô.Cả nhà ba người ra đến trạm tàu hỏa đợi chưa được bao lâu đã thấy nhà bác cả Tô xách hành lý đi ra.“Bác cả, bác gái, chị cả.” Tô Uyển Ngọc đã lâu không gặp người thân, vui vẻ vẫy tay gọi bọn họ.Giang Miên Miên cũng gọi theo: “Ông chú, bà thím, dì cả, Miên Miên rất nhớ mọi người.”Giang Trường Hải cũng chào hỏi theo hai mẹ con.Nhà bác cả Tô nhìn thấy bọn họ cũng vẫy tay lại rồi bước nhanh về phía bọn họ.“Miên Miên, cháu gái của dì, cháu đúng là một tiểu thiên tài. Dì cả biết tin cháu thi được hạng nhất toàn quốc dì cả thực sự rất vui.” Tô Uyển Đình nhìn thấy Giang Miên Miên liền đặt hành lý trên tay xuống, lập tức ôm cô vào lòng vui vẻ hôn cô.Bà ta là giáo viên cấp ba, đương nhiên là biết rằng đề thi đại học năm nay khó hơn vài năm trước. Lúc bà ta nghe Giang Trường Hải báo tin mừng cũng có chút không dám tin.Đề khó như vậy mà đứa nhỏ Miên Miên này lại đạt điểm tối đa.Bác cả Tô và bác gái Tô đều dịu dàng nhìn Giang Miên Miên. Đứa nhỏ này học giỏi, có tiền đồ, bọn họ còn vui mừng hơn bất cứ người nào khác.Tin rằng người em trai đã mất của bọn họ biết được cũng sẽ rất vui mừng.Tô Uyển Ngọc thấy chị họ của mình ôm con gái mình không chịu buông tay, trạm tàu hỏa lại đông người, bà cười nói: “Được rồi chị cả, có gì chúng ta về nhà rồi nói. Đây cũng không phải chỗ để nói chuyện.”“Đúng đúng, xem chị này, vui mừng đến mức quên mất đây là đâu rồi. Đi thôi Miên Miên, chúng ta cùng nhau về nhà.” Tô Uyển Đình một tay dắt tay Giang Miên Miên một tay xách hành lý.“Bác cả, chị cả, đưa hành lý cho cháu cầm đi ạ.” Giang Trường Hải rất hiểu chuyện qua đó cầm lấy hành lý.Tô Uyển Đình cũng không khách sáo với ông, thấy ông tới đón liền trực tiếp đưa cho ông: “Cảm ơn nhé, Trường Hải.”“Cảm ơn Trường Hải,” Bác cả Tô cũng khách sáo đáp.Bọn họ về đến nhà họ Giang, Tô Uyển Ngọc lấy dưa hấu ướp lạnh và nước ngọt đã chuẩn bị trước lên.“Bác cả, bác gái, chị cả, mọi người ngồi xe lửa lâu như vậy chắc chắn đã mệt lắm rồi. Mọi người ăn dưa hấu giải khát đi, lát nữa đi tắm rồi nghỉ ngơi một chút. Đợi mọi người lấy lại sức rồi chúng ta sẽ ra ngoài ăn cơm.” Tô Uyển Ngọc chu đáp sắp xếp.Mùa hè nóng bức ngồi tàu hỏa từ Hải Thành đến Dương Thành vừa oi vừa nóng, vừa vất vả lại ngủ không ngon giấc. Bọn họ chịu khổ như vậy chỉ vì đến đây thăm con gái mình, trong lòng Tô Uyển Ngọc rất cảm động.“Ông chú, bà thím, dì cả, mọi người vất vả rồi, ăn dưa hấu đi ạ.” Giang Miên Miên cũng biết tấm lòng của người nhà họ Tô đối với mình, cô ngoan ngoãn bưng dưa hấu đến cho từng người của nhà bác cả Tô.

Bạn cần đăng nhập để bình luận